Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 464: Sau Khi Quảng Cáo Lập Tức Thông Báo

Chương 464: Sau Khi Quảng Cáo Lập Tức Thông BáoChương 464: Sau Khi Quảng Cáo Lập Tức Thông Báo
Anh Minh ra hiệu cho cô đừng nói: "Tiết lộ trước tình tiết sẽ rất nhàm chán, chúng ta cứ xem chương trình vạch trân bí mật đi."
Vì muốn cha mẹ cho nên sau khi Tô Niệm Tinh báo ra thông tin, tổ chương trình đã căn cứ theo thông tin này để bắt đầu phỏng vấn và điều tra.
Khoảng thời gian này tốn hết tận mấy ngày, cuối cùng mới căn cứ được vào lời gợi ý của cô để tìm thấy người.
Theo lý mà nói thì chắc hẳn nên xét nghiệm DNA cho hai người, nhưng lúc này xét nghiệm DNA không phải là một chuyện dễ dàng, muốn xét nghiệm thì phải mang tới Anh quốc mới có thể hoàn thành, thời gian cũng sẽ bị kéo dài đến hơn một tháng trở lên.
Cho nên trong kỳ này, tổ chương trình vừa mới tìm được người đã quyết định phỏng vấn cả hai vợ chồng, hỏi bọn họ có từng lạc mất con không?
"Mười tám năm trước, chúng tôi quả thật có lạc mất một đứa con, khi ấy đứa trẻ mới được một tuổi, tôi dẫn nó đi chợ cùng, thường xuyên tới chợ mua thức ăn nên cũng có quen một bà chị, chị ta sống ở cách đó không xa, chúng tôi gặp được nhau mới nói chuyện với nhau một lúc.
Có một hôm, đồ tôi mua khá nhiều nên nhờ chị ta bế đứa bé giùm tôi. Đợi lúc tôi mua đồ xong, vừa mới quay người lại đã phát hiện không thấy chị ta với con đâu.
Mấy năm nay chúng tôi vẫn luôn tìm con nhưng cảnh sát chậm trễ mãi vẫn chưa điều tra ra, sau này nản chí ngã lòng, từ bỏ việc tìm kiếm."
Thông tin độ tuổi trong câu chuyện này trùng khớp với của người muốn xem bói, về phần người muốn xem bói có phải là con đẻ của đôi vợ chồng này hay không thì nhìn từ phương diện vẻ ngoài hoàn toàn không thể phân biệt được.
Nhưng tổ chương trình không có khả năng đợi lâu như thế, vì thế đã cho xét nghiệm nhóm máu, ba người đều là nhóm máu A, từ phương diện nhóm máu đã có sự trùng khớp rồi.
Bây giờ, vấn đề duy nhất chính là người muốn xem bói tới cô nhi viện vào lúc ba tuổi, anh ta bị mẹ mình vứt bỏ, sau đó được cảnh sát hồi đó dẫn qua viện phúc lợi.
Bức ảnh hồi một tuổi với ba tuổi vẫn có sự khác biệt rất lớn, hoàn toàn không thể đặt chung lại với nhau để so sánh.
Sự việc đến đây là bế tắc, sau đó Tô Niệm Tinh tìm được người dẫn chương trình để bói về mẹ nuôi giúp người muốn xem bói kia. Cha mẹ nuôi nuôi anh ta hai năm cũng đã xây dựng nên một mối quan hệ thân thiết. Lúc cô xem bói cũng bói ra được thông tin của mẹ nuôi, vừa vặn có thể lấy ra được ảnh đối chiếu.
Trẻ con lớn nhanh nên không có cách nào so sánh, nhưng nếu mẹ nuôi chính là người đã bế đứa trẻ đi kia vậy cha mẹ ruột không có khả năng không nhận ra được.
Sự việc đến đây đã coi như vòng vo tám khúc rồi, không chỉ người muốn xem bói mà ngay cả cha mẹ ruột cũng đều dồn hết hy vọng lên người cô.
"Rốt cuộc Tô Niệm Tinh có thể bói ra được mẹ nuôi của người muốn xem bói không? Sau khi quảng cáo lập tức thông báo!"
"Ôi!" Các hàng xóm láng giềng buột miệng chửi to, đang xem đến đoạn gay cấn thì lại quảng cáo thật quá khiến người thất vọng, mà có vài hàng xóm còn tranh thủ chút thời gian này để đi vệ sinh. Sau hai phút, Tô Niệm Tinh đã bói ra được địa chỉ, tổ chương trình cũng tìm được đối phương, cả cha mẹ ruột đều theo tới cả.
Vừa nhìn thấy đối phương, người mẹ ruột đã trực tiếp bổ nhào tới bóp cổ bà ta, tình hình trực tiếp mất khống chế, những người khác đều chạy tới can ngăn, chỉ có mỗi người quay phim là vẫn quay rất cẩn thận và tỉ mi.
"Oal Kích động như vậy luôn à, chắc chắn là bắt cóc rồi!"
"Nhất định là thế rồi, Tô thân toán không có khả năng bói sai đâu."
Sau khi hỗn loạn một lúc cuối cùng cũng kéo được hai người ra, sau đó người dẫn chương trình xác nhận với cha mẹ ruột: "Là bọn họ sao?"
Người mẹ ruột hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chính bà ta! Chính là bà tat"
Mẹ nuôi cúi gục đầu, không ho he một tiếng nào hết, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hai người kia.
Người muốn xem bói nhìn về phía mẹ nuôi, anh ta đang cố gắng phân biệt nhưng trí nhớ của một đứa trẻ ba tuổi rất ngắn khiến anh ta hoàn toàn không thể nhớ ra được, cuối cùng chỉ đành từ bỏ trong sự bất đắc dĩ.
Người dẫn chương trình hỏi mẹ nuôi: "Mười tám năm trước chính bà đã bắt cóc con của bà ấy đi sao?"
Người mẹ nuôi vốn còn không muốn thừa nhận, thẳng cho đến khi mẹ ruột báo cảnh sát, sau đó đi phỏng vấn và điều tra, các hàng xóm và người thân của bà ta đều có thể làm chứng được trước đây bà ta từng nhận nuôi là một đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận