Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 446: Cảnh Sát Nhất Định Sẽ Cứu Được Người Mà

Chương 446: Cảnh Sát Nhất Định Sẽ Cứu Được Người MàChương 446: Cảnh Sát Nhất Định Sẽ Cứu Được Người Mà
Trong lòng Tô Niệm Tinh cũng căng thẳng giống như vậy.
Lúc cô bị bắt cóc, trong lòng rất thấp thỏm bất an, còn kèm thêm vài phần lo lắng nữa, thật sự rất sợ đối phương sẽ đẩy mình xuống dưới, nhưng ngay khi cô thò đầu nhìn xuống bên dưới đã chuẩn bị sẵn đệm khí cấp cứu, cuối cùng thì tảng đá đè nặng trong lòng kia cũng rơi xuống.
Cho dù đối phương có thật sự đẩy cô xuống tầng thì ít nhất cô vẫn có thể có một thứ giảm xóc, không đến mức ngỏm củ tỏi ngay.
Nhưng rõ ràng cô đã yên tâm quá sớm rồi, nhìn xem cô đã nghe được gì thế này?
Có người bắt cóc con gái của anh Hắc đấy!
Hai mắt anh Hắc đỏ ngầu, đầu óc đã rối như tơ vò, tròng mắt đảo loạn như bi, bàn tay cầm dao vung tới vung lui.
Tô Niệm Tinh có thể cảm giác được rõ ràng sự sắc bén khi mũi dao sượt qua cổ mình, chỉ sợ cảm xúc của đối phương sụp đổ, không tìm được Phòng Chính Thịnh có thể trút giận mà cá chọn cá chết lưới rách, kéo cô đi làm đệm lưng!
Cô sợ chết lắm, để tự cứu mình mà gần như mở miệng hét lên ngay sau đó: "Anh đừng gấp! Cảnh sát nhất định sẽ cứu được người mà."
Giám sát Lương đã đuổi ba vị phóng viên kia đi, anh cầm bộ đàm dặn dò các tổ viên bên dưới: "Đại Lâm đi tìm nhà anh Hắc, đã tìm được người chưa?"
Từ trước khi anh đi lên tâng đã sắp xếp cho Đại Lâm đi tìm người nhà, dù sao thì người có thể khuyên can được anh Hắc cũng chỉ có người thân của anh ta, nhưng cứ cố tình cửa nhà đã sắp bị Đại Lâm gõ nát rồi mà vẫn không có ai ra mở cửa.
Đại Lâm chỉ có thể đáp lại thế này "không tìm được”, tôi tới chỗ khác tìm xem sao, các hàng xóm của anh ta nói nửa tiếng trước bà cụ đã dẫn cháu gái đi mua bánh gato rồi, để tôi đi tìm đã”"
Bộ đàm mở loa ngoài cho nên anh Hắc có thể nghe thấy rất rõ ràng những lời này.
Giám sát Lương ra hiệu cho anh ta chớ có kích động vội: “Có lẽ người kia chỉ đang lừa anh thôi, anh đừng vội kích động, cũng đừng đả thương người, cứ đợi một lúc đã.'
Cảm xúc của anh Hắc dần dần bình tĩnh trở lại.
Tô Niệm Tinh nhân cơ hội này mà mở miệng: "Đại ca, không phải anh tới tìm tôi xem bói sao? Hay là tôi bói cho anh một quẻ nhé?"
Anh Hắc phì cười một tiếng: "Tôi chỉ bịa đại một cái cớ chứ không muốn kêu cô xem bói cho tôi thật, còn nữa, tôi cũng không thể trả được tiên xem bói."
Trái tim của Tô Niệm Tinh đập như điên: "Như vậy đi, tôi xem bói miễn phí cho anh, anh đừng giết tôi nhé, có được không?"
Anh Hắc không hề trả lời nên Tô Niệm Tinh cứ coi như anh ta đã đồng ý, cô hỏi dò: "Tôi cầm chạm vào tay anh, anh cứ đứng yên đấy nhé, bằng không là hai chúng ta đều ngã xuống dưới luôn đấy!"
Cô thử dùng một bàn tay để mò lấy bàn tay đang nắm lan can của anh ta, miệng thì vẫn đang phổ cập khoa học: "Tôi xem chỉ tay vô cùng chuẩn, chắc hẳn anh đã từng đọc mấy sự tích của tôi trên báo rồi chứ?
Đại ca, anh có học đến cấp ba chưa? Tôi là người từ nội địa tới đây, không có học lực gì cả, cũng không có bằng cấp, vượt biên đến Hương Giang làm công, cuộc sống trôi qua còn khổ hơn anh nữa kìa."
Đại khái thì cô đang tự vạch trần khuyết điểm ra nên anh Hắc cũng đã bớt đề phòng cô hơn một chút.
Anh ta mở miệng nói: "Tôi cũng giống cô, cũng không có học lực gì cả, cấp ba còn chưa học xong đã phải thôi học để đi làm công.
Chỉ có thể bỏ sức lực ra mà thôi, nhưng gần đây công xưởng đóng cửa, tôi cũng mất việc nốt, đi ra công trường kiếm tiền thì bị đốc công hại, không lấy được tiền lương, tôi cũng không có cách nào khác, cô đừng hận tôi nhé."
Tô Niệm Tinh tò mò hỏi: “Anh đã từng học tiếng Anh chưa?”
Anh Hắc cho rằng cô đang xin mình chỉ dạy.
Người Hương Giang có một loại cảm giác ưu việt không tên đối với người đại lục, bao gồm cả một người ở tâng lớp thấp giống như anh Hắc này.
Anh ta không nghĩ nhiều mà gật đầu: "Từng học rồi, trưởng cấp ba ở Hương Giang có dạy tiếng Anh nhưng thành tích của tôi không tốt, không biết nói."
Tô Niệm Tinh lại tiếp tục hỏi: "Vậy tiếng phổ thông thì sao? Tôi phát hiện ra sau khi tới Hương Giang không có đến mấy người Hương Giang biết nói tiếng phổ thông."
Anh Hắc lắc đầu: "Cái hồi tôi đi học, giáo viên tiểu học đều dùng tiếng Quảng Đông để dạy học, chỉ có một bộ phận nhỏ các trường học mới dạy tiếng phổ thông mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận