Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 548: Suy Đoán Của Tô Niệm Tỉnh

Chương 548: Suy Đoán Của Tô Niệm TỉnhChương 548: Suy Đoán Của Tô Niệm Tỉnh
Có lẽ là lời nói của A Trân đã nhắc nhở Tô Niệm Tinh, cô bắt đầu cố ý vô tình quan sát ba người này. Mỗi lần họ đến đây đều sẽ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cho dù chỗ đó đã có khách hàng, họ vẫn không chút do dự đuổi người ta sang chỗ khác rồi ngồi vào bàn. Nhưng họ làm việc ở bên ngoài, chỗ cửa sổ có gì thú vị để xem?
Có lẽ thứ họ quan sát không phải là đường phố, mà là cửa hàng? Bên kia đường có cửa hàng bánh bao, cửa hàng quân áo, tiệm sách và tiệm vàng. Cô sợ hãi cả kinh, tiệm vàng của anh Minh?
Cô khẩn trương nuốt nước miếng. Trước khi thực hiện vụ cướp, tất cả bọn cướp đều sẽ nghiên cứu địa hình, xem thời gian tuần tra của cảnh sát tuần tra trên con phố này, xem cửa hàng này có bao nhiêu nhân viên bảo vệ và bản đồ tuyến đường của con phố này, nếu thất bại thì chúng nên chạy trốn từ nơi nào. Cướp bóc là ngành nghê lợi nhuận kếch xù, nhưng nó không chỉ cần bạo lực mà còn cần bộ não IQ cao để suy nghĩ một kế hoạch hoàn hảo.
Lại nghĩ đến năm tên tội phạm cướp bóc được đăng trên báo, mặc dù không thấy mặt mũi, nhưng thông tin chiều cao đều có trên đó. Người cao nhất 1m78, người thấp nhất 1m66, vóc dáng đều không mập không gầy, làn da đen nhẻm. Mà chiều cao của ba người này đúng là nằm trong khu vực đó.
Có lẽ là có suy đoán trong lòng, lại thêm mỗi buổi chiều một giờ rưỡi, ba người khách này đều sẽ đến cửa hàng bánh bao ăn cơm đúng giờ, hơn nữa mỗi lần đều ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, bất kể vị trí đó đã có khách hay chưa, họ đều phải ngồi đúng nơi đó.
Để chứng minh suy đoán của mình, Tô Niệm Tinh cố tình dán một tờ áp phích lên bên phải cửa sổ. Bởi vì tiệm vàng nằm ở góc nghiêng đối diện nên tấm áp phích này có thể che khuất tiệm vàng, nhưng không thể che khuất dòng người ngoài cửa.
Nếu họ thật sự xem tiệm vàng thì chắc chắn sẽ rất bất mãn về tấm áp phích đó.
Quả nhiên hôm nay sau khi ngồi xuống bàn, ba người phát hiện tấm áp phích chặn tâm mắt của họ, thế là họ lập tức đi qua xé rách tấm áp phích.
Tô Niệm Tinh khẳng định suy đoán của mình, trong lòng suy nghĩ nên lợi dụng chuyện này như thế nào.
Theo lý thuyết thì cô nên báo cho giám sát Lương một tiếng. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, sau khi báo cảnh sát, ba người này bị bắt vào tù, cô sẽ nhận được ích lợi gì?
Ngoại trừ sở cảnh sát sẽ cho cô danh hiệu người dân nhiệt tình, mạng sống của cô có thể bảo đảm an toàn hay không? Cô có bị trả thù không?
Phải biết rằng lúc trước báo chí nói rằng bọn cướp có năm người, bây giờ chỉ có ba người, nếu hai tên khác cầm súng đến tận nơi thì cô nên tự bảo vệ sự an toàn của mình bằng cách nào?
Hơn nữa ba người này bị bắt vào tù thì có thật sự bị trừng phạt hay không? Luật pháp Hương Giang quá khốn nạn! Có tiền có quyền, chỉ cân thuê luật sư đứng đầu ngành nghề thì có thể nói chết thành sống, hơn nữa thẩm phán cũng có khả năng bị mua chuộc. Suy cho cùng thì không ai có thể chịu được sức cám dỗ của đồng tiền.
Tên Trương Tử Cường chuyên bắt cóc con của phú hào từng đến ngân hàng xài tiên mặt có số seri dính liền, bị cảnh sát bắt vào tù, nhưng cuối cùng lại được trắng án thả tự do! Càng khiến Tô Niệm Tinh mở rộng tâm mắt mà cuối cùng sở cảnh sát phải bồi thường cho Trương Tử Cường tám triệu đô la Hồng Kông!
Kiếp trước khi thấy tin tức này, cô đã cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ cô càng lại sợ hãi.
Cô không phải là thánh nhân, cô cũng làm một công dân tốt, nhưng cũng như ba mươi năm sau rất nhiều người không dám đỡ người già trên đường, bây giờ cô cũng không dám làm chuyện tốt.
Tô Niệm Tinh thu hồi tâm mắt, định làm lơ mấy người này, tiếp tục làm công việc của mình.
A Trân đang xem báo chí, không biết thấy tin tức gì mà phấn khởi kêu to: "Wow, không ngờ lại treo giải thưởng tận một triệu. Sở cảnh sát cũng thật hào phóng!"
Tô Niệm Tinh nhướn mày nhìn sang: "Treo giải thưởng gì một triệu?"
Nghe thấy lời nói của A Trân, hàng xóm láng giềng cũng nhao nhao gia nhập vào cuộc thảo luận: "Cô đang nói tới treo giải thưởng bắt năm tên cướp kia đúng không?”
"Số tiền này không dễ lấy đâu nhé. Sao cô dám khẳng định người mà cô thấy chính là bọn cướp? Mặt chúng bị che kín mít, căn bản không phân biệt được ai với ai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận