Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1229: Cha Biết Mình Đang Nói Gì Không Đấy

Chương 1229: Cha Biết Mình Đang Nói Gì Không ĐấyChương 1229: Cha Biết Mình Đang Nói Gì Không Đấy
Chú Sáu chỉ muốn con gái sống thật tốt, nhưng sau khi nghe thấy con gái không được thương yêu là ông ta không thể nhịn được nữa: "Bây giờ con bé đang ở đâu? Tôi sẽ đi tìm nó về, bọn họ không thương nó thì tôi thương!"
Tô Niệm Tinh nói lại địa chỉ cho ông ta.
Chú Sáu vội vội vàng vàng định lao ra ngoài nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một cô gái trẻ từ bên ngoài đi vào, vừa trông thấy chú Sáu là đã vội vàng chặn người lại: "Cha, mau đưa tiên cho con, con muốn ra nước ngoài chơi..."
Cô ta còn chưa nói xong, chú Sáu đã dừng bước lại: 'Không phải cô muốn hủy bỏ thủ tục nhận nuôi hay sao? Giờ tôi đi tìm luật sư, cô qua đó ký tên luôn chứ?”
Giai Dĩnh nhìn ông ta với vẻ khó tin: "Cha biết mình đang nói gì không đấy? Bây giờ con chính là sinh viên đại học.'
"Tôi biết rồi, nhưng người không có lương tâm, dù học lực có cao đến thế nào thì cũng vô dụng cả thôi." Chú Sáu lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt nào còn một chút tình cảm cha con gì nữa đâu.
"Cô nói nhiều lời vô cảm như thế, cảm thấy tim tôi không biết lạnh sao?
Lúc đầu đúng là chúng tôi đã làm sai thật đấy, không nên cản trở cô được đến một gia đình tốt hơn, bây giờ chúng tôi sẽ trả lại tự do cho cô, cô tự về nhà của mình đi."
Ông ta bắt lấy tay của Giai Dĩnh rồi kéo người ra bên ngoài, vừa vặn gần đó có văn phòng luật sư nên ông ta dẫn cô ta vòng thẳng vào trong đó luôn.
Giai Dĩnh bị ông ta kéo đi vài bước mới phản ứng lại, cô ta muốn giãy ra nhưng sức lực làm sao có thể so được với chú Sáu quanh năm làm việc nặng nhọc được chứ.
Tô Niệm Tinh và chú Minh đi theo đằng sau xem náo nhiệt, những người khác đang đợi xem quẻ cũng đã nhìn thấy một màn này.
"Báo ứng! Như vậy mới hả hê chứ!" Chú Minh vỗ tay cười to: "Ỷ vào bản thân đủ lông đủ cánh rồi là bắt đâu ghét bỏ người nhà, toàn là tự làm tự chịu chứ có gì đâu.'
Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn ông ta.
Chú Minh bị cô nhìn mà nổi hết da gà, vội vàng giải thích: "Tôi là hàng xóm của bọn họ, từ lúc cha mẹ ruột của cô ta tìm tới cửa là cô ta chưa từng nể nang mặt mũi của anh Sáu với chị Sáu, tôi thấy bất bình thay bọn họ lắm! Lần này cuối cùng thì anh Sáu cũng uy võ một lần! Thật quá hả lòng hả dại"
Những người khác nghe được tiền căn hậu quả cũng nháo nhào phụ họa: "Đúng đó, loại người không có lương tâm thì không nên nuôi cô ta nữa, tránh cho sau này lại vê giành gia sản!"
Chú Sáu làm xong thủ tục còn vội đi tìm con gái ruột nên lại sốt ruột rời đi.
Gia Dĩnh cầm văn kiện đi ra ngoài, cả người gần như là lâng lâng đi ra. Ở cửa có mấy bậc câu thang mà cô ta suýt chút nữa thì trượt ngã. Sau khi bò dậy, cô ta trông có vẻ khó tin và cũng trông như được giải thoát, cũng không biết cô ta đang nghĩ gì mà trên gương mặt còn hiện ra nụ cười tươi rói.
"Ha! Cô ta còn tưởng không có cha mẹ nuôi cản trở thì mình có thể về nhà bố mẹ ruột chứ. Ngược lại, tôi muốn xem xem cô ta có thể về được hay không?" Chú Minh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được suy nghĩ của cô ta ngay, ông ta không nhịn được mà bắt đầu vui khi thấy người gặp họa.
Tô Niệm Tinh quan sát thật kỹ tướng mặt của Giai Dĩnh, cô ta và cha mẹ ruột có nhất mạch tương đồng, đều là người lạnh nhạt.
"Lần này chú Sáu cắt đứt quan hệ tình thân một cách dứt khoát và nhanh chóng như thế, đối với tất cả mọi người mà nói đều là chuyện tốt. Con gái ruột của chú ấy nhút nhát tự ti, nếu đối đầu với Giai Dĩnh sẽ hoàn toàn không có phần thắng."
Chú Minh điên cuồng gật đầu: "Nên làm như vậy."
Tô Niệm Tinh bận rộn cả một buổi chiều, thẳng cho đến tận bảy giờ tối, cô mệt đến mức mồm miệng khô khốc, mời các khách hàng ngày mai lại tới sau, cuối cùng mới có thể thở phào một tiếng.
Lúc đang chuẩn bị đóng cửa thì cô lại nhận được điện thoại của Quách Vân Khởi.
"Đại sư, tôi nói với cô một tin tốt này, Quách Xương Thắng đã chết rồi!"
Giọng nói của anh ta ở đầu bên kia điện thoại lộ ra vẻ sung sướng, so với trúng độc đắc chắc còn vui hơn gấp mười nghìn lần.
Tô Niệm Tinh sững sờ một lúc rất lâu, đợi khi anh ta bình tĩnh lại rồi mới mở miệng: "Chết rồi? Sao lại chết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận