Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 103: Trước Đó Dùng Thuốc Không Ảnh Hưởng Tới Đứa Bé Chứ

Chương 103: Trước Đó Dùng Thuốc Không Ảnh Hưởng Tới Đứa Bé ChứChương 103: Trước Đó Dùng Thuốc Không Ảnh Hưởng Tới Đứa Bé Chứ
Tô Niệm Tinh cũng không biết giám sát Lương còn nảy ra cả suy nghĩ kêu cô coi bói cho cái xác không đầu, lúc này cô đang mở hàng, vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì Tưởng Mộng Vân đã đỡ bụng đi qua.
Nửa tháng không gặp, rõ ràng bụng của Tưởng Mộng Vân đã to ra một vòng, sắc mặt cô ta không còn tiều tụy và mệt mỏi nữa, ngược lại trông hồng hào hơn vài phần.
Tô Niệm Tinh sợ cô ta xảy ra bất trắc cho nên vội vàng đỡ cô ta ngồi xuống ghế, đợi đối phương ngồi vững rồi, cô mới trở về vị trí của mình.
Bà A Hương sáp lại gần hỏi cô ta đã làm xét nghiệm thử chưa: "Trước đó dùng thuốc không ảnh hưởng tới đứa bé chứ?"
Tưởng Mộng Vân lắc đầu: "Không sao, liều lượng mà trước kia anh ta bỏ vào rất nhỏ, đều bị tôi hấp thụ hết, đứa bé còn nhỏ quá nên không bị ảnh hưởng gì cả."
Bà A Hương thích trẻ con, nghe được thai nhi không sao cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tưởng Mộng Vân vuốt ve bụng mình: "Mấy hôm nay tôi ăn ngon ngủ ngon, nó cũng không phải chịu tội gì cho lắm."
Tô Niệm Tinh quan sát sắc mặt của cô ta lại không nhìn ra được một chút vẻ đau khổ nào cả. Người phụ nữ này thoạt nhìn yếu đuối nhưng tố chất tâm lý lại khá mạnh, chẳng trách mà đến ngay cả cô cũng bị lừa.
Cô tò mò hỏi: "Vậy vụ án của chồng cô thế nào rồi? Tưởng Mộng Vân đáp lại với vẻ mặt không có cảm xúc: "Phía bên tổ trọng án điều tra, tôi không bị nghi ngờ gì cả, bọn họ đã thả tôi về rồi, bằng không tôi cũng không có khả năng ra ngoài đi lại."
Cô ta chuyển chủ đề, hỏi Tô Niệm Tỉnh: "Cô có thể xem giúp tôi vận mệnh tương lai của đứa trẻ này thế nào được không? Tôi sợ nó biết chân tướng lại trách tôi."
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không thể nào bắt chuẩn được ý tứ trong lời nói của cô ta, cô lắc đầu từ chối: 'Huyền học chúng tôi có một quy tắc, không thể xem bói cho trẻ con."
Bà A Hương thấy cô nói chuyện thẳng thắn như vậy cũng vội giải thích: "Không xem bói cho trẻ con là vì mệnh của trẻ con thay đổi rất nhanh, nếu cô nuôi nấng tử tế thì tương lai nó có xác suất rất lớn có thể thành tài, còn không nuôi tử tế thì đứa trẻ rất dễ sa ngã, tất cả đều phải xem cha mẹ giáo dục thế nào."
Tưởng Mộng Vân lại không tán đồng với lời này cho lắm: "Còn phải xem mức độ chấp nhận của xã hội này nữa chứ.
Ví dụ như nếu cha của đứa trẻ ngồi tù, vậy lũ trẻ xung quanh đều sẽ cho rằng sớm muộn gì tương lai nó cũng sẽ tiếp bước theo cha nó."
Trong lòng Tô Niệm Tinh căng thẳng một hồi, đây là đang giải thích tại sao cô ta không báo cảnh sát mà chọn tự mình ra tay sao?
Không thể không nói chuyện mà cô ta lo lắng cũng không phải vô căn cứ đâu.
Nếu Tưởng Mộng Vân tố cáo chồng nhưng vì cô ta chưa chết nên đối phương cùng lắm cũng chỉ là giết người bất thành, hoàn toàn sẽ không bị phán tử hình. Một khi chồng cô ta ngồi tù, chắc chắn chuyện này sẽ bị làm rùm beng lên, chỉ cân một ngày chồng cô ta chưa chết thì sự tồn tại của anh ta vẫn sẽ nhắc nhở những người xung quanh rằng con trai của cô ta chính là con trai của tội phạm giết người.
Mà anh ta chết rồi, mọi người đều sẽ cho rằng anh ta chỉ bất cẩn trúng độc chết mà thôi, Tưởng Mộng Vân sẽ không bị ảnh hưởng, cô ta hoàn toàn có thể dẫn con tái giá.
Có chồng sau và có gia đình mới rồi, cái chết của chồng trước sớm muộn gì cũng sẽ lắng xuống như cát bụi, không còn ai nhắc tới nữa.
Nhưng cách làm của cô ta cũng quá nguy hiểm, làm không tốt thì chính cô ta cũng sẽ ngồi tù. Đến khi ấy, ngay cả cơ hội đích thân chăm nuôi đứa con của cô ta cũng sẽ mất, có đáng không?
Bà A Hương thở dài, không nói gì nữa.
Tưởng Mộng Vân vẫn mỉm cười như cũ, hỏi Tô Niệm Tinh: "Qua vài tháng nữa là tôi có thể nhận được một khoản tiền bồi thường từ công ty bảo hiểm rồi, tôi muốn quyên góp một nửa số tiền để làm từ thiện, không biết đại sư có thể nói cho tôi biết, làm như vậy có thể hóa giải tội nghiệt của tôi hay không?”
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, mang tiền bảo hiểm của chồng đi làm từ thiện để chuộc tội thay mình?
Suy nghĩ của cô ta thật đúng là khó tin quá đi mất.
Bà A Hương cười bảo: "Đương nhiên là được rồi, làm việc thiện có thể tích công đức lớn, đợi sau khi chết rồi xuống địa phủ, Diêm Vương gia sẽ tính việc thiện và tính việc ác."
Tưởng Mộng Vân nhìn về phía Tô Niệm Tinh, đợi cô trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận