Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 216: Mắng

Chương 216: MắngChương 216: Mắng
Cô vỗ mạnh một cái xuống bàn, suýt chút nữa thì tức đến bật cười: 'Đội cảnh sát các anh nhiều người như vậy, cảnh sát mặc quân trang lại càng đến mức đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy. Chỉ là bốn tên bắt cóc mà thôi, vậy mà các anh còn không bắt được.
Cho dù vì bảo vệ con tin nhưng sau khi bọn họ thả con tin đi, các ngươi không muốn đuổi theo hay sao?
Hay là nói dưới sự hỗ trợ của nhiều cảnh sát như vậy mà các anh vẫn để người chạy mất?
Các anh làm ăn kiểu gì vậy?"
Cô quả thật khó mà tin nổi: "Ngày nào cũng ở trên báo nói đội cảnh sát Thâm Quyến ăn hại cỡ nào nhưng các anh cũng không tốt hơn người ta bao nhiêu đi?
Chỉ biết mỗi chém gióiI
Chẳng trách Hà tiên sinh thà rằng tốn ba trăm triệu để chuộc con trai về còn hơn là báo cảnh sát. Chắc chắn ông ấy cũng biết năng lực phá án của cảnh sát các anh kém đến mức nào rồi!"
Cô võ tay trái vào tay phải: "Cũng tại tôi từ quê lên đây, chưa từng trải sự đời nên còn tưởng cảnh sát Hương Giang các anh cầm tiền lương cao thì chắc chắn sẽ rất liều chứ. Nhưng không ngờ rằng toàn một đám phế vật chỉ biết cầm tiền mà không biết làm việc."
Vừa rồi ở đồn cảnh sát bị cấp trên chửi, đến chỗ này thì bị một cô gái chửi, hơn nữa chửi còn quá mức khó nghe, toàn bộ khuôn mặt của giám sát Lương nghẹn đến đỏ bừng, nắm tay siết chặt lại, không nói một câu nào cả. Một người bình thường cao ngạo đến vậy bị chỉ thẳng vào mũi chửi khiến Trương Chính Bác không tài nào nghe nổi nữa, anh đi đến trước mặt cô, buồn bực nói: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
"Anh đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn thất bại sao?" Tô Niệm Tinh tức muốn đau cả phổi.
Cô chỉ nghĩ đến chuyện sau khi Hà tiên sinh cứu được con trai về sẽ keo kiệt bủn xỉn không cho tiền hoa hồng chứ hoàn toàn không ngờ mấy trăm viên cảnh sát đi bắt bốn tên bắt cóc mà vẫn thất bại.
Con mẹ nó chuyện này đồn ra ngoài thì ai mà thèm tin.
Cô lại vỗ tay vào nhau: "Tôi không quản nguy hiểm lớn như vậy nói cho các anh sự thật, vậy mà đến ngay cả một tên bắt cóc mà các anh cũng không bắt được, cảnh sát các anh làm việc kiểu gì vậy hả?
Sớm biết thế này tôi đã trực tiếp bán tin tức cho Hà tiên sinh rồi. Ông ta dùng vệ sĩ của mình khéo còn đáng tin hơn cảnh sát các anh nhiều!"
Tức chết đi được!
Tô Niệm Tinh đã mạo hiểm để nói vũ khí bí mật của mình cho bọn họ biết, nhưng mấy người này cũng hay lắm, ngay cả một cọng tóc còn không bắt được, hại cô xôi hỏng bỏng không.
Cô nhìn về phía giám sát Lương: 'Mệt cho anh còn được đánh giá là ngôi sao của đội cảnh sát? Anh bảo vệ thị dân Hương Giang như vậy sao? Sau này nếu như tôi bị bắt cóc, không giao được tiền chuộc vậy e rằng chỉ có nước mất mạng mà thôi. Đúng là không thể trông mong một chút gì vào các anh được mà."
Một cảnh ti cao cấp bị cô chửi thẳng vào mũi chửi, Trương Chính Bác thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng bị chửi đến tối tăm mặt mũi này của giám sát Lương, trông không còn một chút vẻ tiêu sái của ngày xưa nữa.
Anh ta không thể nghe tiếp được nữa: "Cô Tô, tôi biết cô rất tức giận nhưng chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Lúc giải cứu con tin, con tin đã bị thương. Hà tiên sinh rất tức giận, còn trách cứ phía cảnh sát chúng tôi không nên ra quân.
Ông ta không chỉ không biết ơn chúng tôi mà còn khiếu nại chúng tôi lên bộ phận khiếu nại. Sếp cũng bị phê bình, tiền thưởng tháng này đều mất hất.
Chúng tôi cũng rất oan uổng mà."
Giám sát Lương vội vàng kéo Trương Chính Bác lại, tiền hoa hồng mấy nghìn vạn của cô đã mất rồi, còn đang tức sôi máu đây, sao anh ta còn đổ thêm dầu vào lửa nữa?
Anh quay đầu nhìn sắc mặt nặng nề của Tô Niệm Tinh, trong lòng thở dài: Toi rồi!
Anh nặn ra một nụ cười, nói với cô: "Cậu ấy không có ý đó, lần này quả thật là do chúng tôi bất cẩn. Cô yên tâm, lần sau chúng tôi nhất định sẽ thận trọng hơn, tuyệt đối sẽ không để mất dấu nữa."
Tô Niệm Tinh lại không để ý đến giám sát Lương mà nghiêng đầu nhìn về phía Trương Chính Bác ở sau lưng anh, nói với giọng quái đản: "Cho nên anh đang trách tôi lúc đầu không nên cung cấp manh mối cho các anh? Không nên bói ra tung tích của bắt cóc sao?"
Đương nhiên là Trương Chính Bác không có suy nghĩ này rồi nhưng cái miệng hùng hổ dọa người đó của cô cũng quá khiến người tức tối.
Bọn họ chính là điều tra viên mà lại bị chửi như con ghẻ?
Bọn họ còn cần mặt mũi nữa không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận