Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 237: Tìm Người Quan Trọng Hơn

Chương 237: Tìm Người Quan Trọng HơnChương 237: Tìm Người Quan Trọng Hơn
Người của tổ trọng án B kêu Giảo Bà Trân cho manh mối, cùng một câu hỏi mà hỏi đi hỏi lại đến vài lần khiến cô ta có hơi mất kiên nhẫn, cãi nhau với a sir: "Có phải anh đang thẩm vấn phạm nhân không đấy hả? Chồng tôi đã mất tích cả rồi, các anh không giúp tôi tìm người mà ngược lại còn một mực truy hỏi chuyện tôi hẹn hò với người đàn ông khác? Tôi đã bảo tôi không có rồi còn gì."
Hàng xóm láng giềng cũng tha thứ cho cô ta, cho dù Giảo Bà Trân thật sự có nhân tình nhưng cô ta không có khả năng từ bỏ một cuộc sống tốt như vậy.
Mấy a sir này đúng là vô dụng, xảy ra chuyện rồi cũng không trông mong được qì.
Mọi người tức giận và bất bình, nháo nhào đi lên khuyên Giảo Bà Trân: "Có lẽ Thành đầu to không sao đâu, cô đừng tự dọa mình như thế."
Anh Minh - chủ quán đối diện chéo với tiệm Tô Thần Toán đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra, kiến nghị Tô Niệm Tinh hãy bói giúp một quẻ: "Cô ấy bói toán rất chuẩn, có lẽ có thể bói ra được tung tích của Thành đầu to giúp cô đấy."
Các hàng xóm cũng cảm thấy sáng kiến này hợp lý: "Giảo Bà Trân, cô có thể không tin đồ ăn ở quán của cô ấy không ngon bằng quán mình nhưng cô nhất định phải tin bản lĩnh xem bói của cô ấy thật sự rất chuẩn."
Giảo Bà Trân chân chừ: "Cô ta xem bói thật sự chuẩn sao?"
Tốt xấu gì cũng là đối thủ cạnh tranh, hiển nhiên Giảo Bà Trân cũng chú ý tới tiệm Tô Thân Toán rồi, nhưng cô ta cảm thấy Tô Niệm Tinh xem bói chuẩn đều là nhờ hàng xóm chém gió ra cả, bằng không làm thế nào mà cô lại bói được chuẩn như thế.
Nghe thấy anh Minh kiến nghị làm cô ta cũng hơi động lòng, nhưng lại có vài phần lo lắng.
Hàng xóm láng giềng vội nêu ví dụ cho cô ta: "Mại Ngư Thắng, cô biết chứ hả? Cháu trai của ông ta suýt chút nữa thì lấy một thằng đàn ông về làm vợ, chính là nhờ cô ấy bói ra được đó.
Còn nữa... cô gái trẻ mà trong nhà có một người phụ nữ đang trốn dạo nọ kia, chuyện này còn lên cả báo nữa, cô chắc cũng có ấn tượng luôn chứ?"
Giảo Bà Trân đang chần chừ, các hàng xóm láng giềng lại nôn nóng đẩy cô ta tới phía tiệm Tô Thần Toán.
Tô Niệm Tinh đang ở sau bếp rửa rau, lúc này không phải giờ cơm nước mà là giờ trà chiều, trong tiệm bán toàn là trà sữa.
Cô đang ở sau bếp giúp rửa rau thì nghe thấy A Trân gọi mình, cô lập tức rửa sạch tay rồi đi ra ngoài, chỉ trông thấy trong quán ăn chật ních toàn là hàng xóm.
Cô nhìn mọi người với vẻ nghi ngờ: "Sao vậy?”
Anh Minh đi lên hỏi: "Thành đầu to mất tích rồi, chuyện này cô biết chứ?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đương nhiên là biết."
Anh Minh liếc mắt nhìn Giảo Bà Trân rồi đề nghị: "Vậy cô giúp cô ta bói một quẻ được không? Đều là hàng xóm láng giềng, mọi người giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm."
Tô Niệm Tinh nhìn thoáng qua Giảo Bà Trân: "Được chứ, một quẻ một nghìn." Giảo Bà Trân trừng mắt nhìn cô: "Tôi chính là hàng xóm của cô đấy, vậy mà cô còn thu tiên nữa à?”
Tô Niệm Tinh cười đáp: "Chỗ tôi là quán ăn, giữa các hàng xóm với nhau, tôi mời cô ăn một bữa cơm không thành vấn đề. Nhưng một ngày tôi chỉ có thể xem bói ba quẻ cho người ta, xem bói cho tôi rồi thì tôi chỉ còn lại hai quẻ, vậy ai sẽ tới gánh tổn thất này đây?"
Hàng xóm có hơi lúng túng, vội vàng giảng hòa: "Giảo Bà Trân, vẫn nên để cô ấy bói cho, tìm người quan trọng hơn."
Mọi người cũng đều biết Tô Niệm Tinh xem bói đắt bao nhiêu, còn nữa, bây giờ là chuyện tiên nong hay sao?
Mọi người mồm năm miệng mười khuyên Giảo Bà Trân.
Dưới sự thúc giục của mọi người, Giảo Bà Trân đành nhịn đau đồng ý: "Được, một nghìn thì một nghìn."
Cô ta móc tiền từ trong túi ra rôi ném lên quầy thu ngân.
Tô Niệm Tinh cất tiền đi và ra hiệu cho cô ta ngồi xuống.
Những hàng xóm khác đứng ở bên cạnh hai người, nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Từ sau khi Tô Niệm Tinh mở tiệm ở chỗ này, gần như bọn họ đều tới quán cô ăn cơm rồi thuận tiện xem cô xem bói cho người ta, một công đôi việc, lúc này nhìn cô xem bói cho hàng xóm quen biết lại càng thấy kích thích hơn.
Tô Niệm Tinh tiến hành một loạt nghi thức trước sau đó mới bắt đầu xem chỉ tay, đập vào mắt chính là một màu đen như mực, nếu không phải cách đó không xa có ánh đèn lập lòe thì cô còn tưởng bàn tay vàng của mình đã biến mất rồi chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận