Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 601: Nhập Tiệc

Chương 601: Nhập TiệcChương 601: Nhập Tiệc
Bà A Hương thấy cô trừng to hai mắt, bộ dáng trông như chưa từng trải sự đời, lúc cúi đầu nhìn Văn Văn thấy cô bé cũng ngạc nhiên y chang như thế mà bà ta cười phì một tiếng, lập tức phổ cập kiến thức cho hai người.
"Cái này là chậu thức ăn, tâng dưới là củ cải và bì lợn, lần lượt phải trải qua các thủ pháp nấu như chiên, rán, nướng, nấu, hầm, kho rồi được xếp từng tầng vào trong chậu.
Trước đây đều là bày sáu tâng với ngụ ý là luôn luôn như ý, nhưng chậu thức ăn của Quách thị lại xếp tận mười một tầng, ngụ ý là vô cùng thịnh ý, còn có chín tâng nghĩa là lâu dài trường tôn, mười tâng là thập toàn thập mỹ, đều mang ngụ ý tốt hết."
Chỉ riêng chậu thức ăn này đã giống một rương bách bảo rồi, bạn không bao giờ biết bên dưới rốt cuộc đang đựng món ăn gì.
Sau khi nhập tiệc, Tô Niệm Tỉnh gắp một con tôm luộc rồi rưới nước sốt lên trên, nguyên mùi nguyên vị thật sự rất đưa cơm. Bên trong còn có xá xíu, hai loại món ăn này giống như hòa quyện vào nhau nhưng lại không làm mất vị của nhau.
"Ngon quá.' Cô không nhịn được mà khen ngợi.
Bà A Hương cũng cười híp cả mắt lại: "Đương nhiên rồi, mấy món này đều được nấu bởi đầu bếp chính mà Quách Xương Thắng mời đấy, trình độ nhà hàng năm sao ấy chứ, toàn dùng những nguyên liệu tốt nhất. Cháu đừng thấy một suất ăn nhiều tiên nhưng đắt cũng có cái lý của đắt, đều là đồ tốt cả."
Tô Niệm Tinh cũng được trải nghiệm sâu sắc rồi, mới đầu cảm thấy hai trăm đô la Hồng Kong quả thật rất đắt, nhưng đợi khi chậu thức ăn này lên bàn đã có một loại cảm giác tiền nào của nấy thật.
Sau khi nhập tiệc, tộc trưởng đi lên phát biểu cảm nghĩ, các thôn dân đa phần đều dỏng tai lên nghe vì mục này có liên quan đến việc bọn họ có thể nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng.
"Năm ngoái Lệ Chi Oa chúng ta kiếm được 1220 vạn đô la Hồng Kong, trừ đi chỉ phí xây dựng vậy chúng ta sẽ lấy một nửa ra chia cho mọi người."
Các thôn dân lập tức hưởng ứng và võ tay râm rộ.
Tô Niệm Tinh với bà A Hương cũng võ tay theo.
Mấy khoản thu nhập kiếm được này không bao gồm việc nhà nông, cũng không bao gồm thu nhập từ việc bán vải cho các du khách mà chỉ đơn thuần là phí thu từ bãi đỗ xe và vé vào cửa. Vé vào cửa cũng không đắt, trên một mét bốn đều là vé người trưởng thành, trả mười đô la Hồng Kong là được. Còn từ một mét hai đến một mét tư chỉ cần trả nửa giá vé. Với chiều cao của Văn Văn có thể trực tiếp vào cửa miễn phí.
Nhưng bởi vì đang là năm mới nên du khách cũng không nhiều. Đợi đến mùa vải chín thì du khách sẽ kéo về đây đông như mắc cửi, mấy sạp hàng ở đầu thôn buôn bán rất được và đều thuộc về thu nhập chung của tập thể hết, phải cùng nhau chia.
Tô Niệm Tinh cảm thán: "Thôn này chắc hẳn không quá một trăm hộ đâu, lấy ra một nửa vậy mỗi hộ đều có thể được chia đến sáu vạn lận, chẳng trách Suy Tử Vân có thể tự nuôi sống mình.
Bà A Hương cũng ngưỡng mộ không chịu được: "Mấy thứ này đều là nhờ Quách Xương Thắng mang lại đấy cháu." Bà ta đè thấp giọng bảo: "Nếu như cháu có thể xem bói cho Quách Xương Thắng vậy cháu có thể trở mình rất nhanh." Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười và chỉ vào đại sư mang theo dụng cụ phong thủy ở bên cạnh Quách Xương Thắng kia: "Bà xem, người kia chắc chắn chính là đại sư phong thủy mà ông ta tin tưởng, cháu không có cửa đâu.'
Các phú hào coi trong đại sư phong thủy nhất, mấy người này có thể căn cứ theo phong thủy để sửa phần mộ tổ tiên, câu phúc cho con cháu, còn cô thì lại không biết mấy thứ này.
Bà A Hương thở dài: "Tứ đại gia tộc đều có đại sư đoán mệnh riêng, cháu muốn chen vào vị trí của bọn họ chỉ sợ không dễ dàng gì."
Tô Niệm Tinh gật đầu, cô bắt đầu cúi đầu thưởng thức món ngon.
Lúc này, có một người đàn ông bưng trà qua đó nói muốn kính rượu bọn họ.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn đối phương rồi nhanh chóng dời tâm nhìn đi.
Tướng mặt này thật sự rất dọa người.
Bà A Hương nhìn anh ta và mỉm cười. Bà ta ấn vào tay của Tô Niệm Tinh rồi chủ động bưng chén rượu lên cụng vào ly của anh ta: "Con bé còn nhỏ tuổi, không thích hợp uống rượu, để tôi uống với cậu đi."
"Tôi tên là Quách Lạc Đạt, mọi người hay gọi là chú Đạt. Các bà là du khách, tới Lệ Chi Oa này lạ nước lạ cái, bên này có rất nhiều quả dại và cỏ dại có độc, nhưng người trong thôn lại không phân biệt được rõ ràng. Nếu như các bà cần một hướng dẫn viên dẫn mình đi dạo thì cậu ta rất vui lòng phối hợp." Chú Đạt vỗ vào người bên cạnh mình: "Đây là cháu trai tôi, Thành Tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận