Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 526: Lần Này Là Tình Huống Ngoài Ý Muốn

Chương 526: Lần Này Là Tình Huống Ngoài Ý MuốnChương 526: Lần Này Là Tình Huống Ngoài Ý Muốn
Vất vả lắm mới vượt qua giờ cao điểm buổi sáng, Tô Niệm Tinh bắt đầu đập hộp từng món quà của fans.
Bà A Hương nói rất đúng, rất nhiều quà mà những người tặng đều rất thực dụng.
Ly nước, radio, băng từ, nồi cơm điện vân vân... Tất nhiên cũng có thứ không thực dụng, ví dụ như hoa tươi, kẹo ngọt, chocolate, bánh ngọt vân vân...
Tô Niệm Tinh cắm hoa tươi trên bàn cơm trong cửa hàng bánh bao, không xé bịch kẹo mà đặt trên quây cho người khác ăn. Chocolate thì tặng A Hỉ và A Trân, chính cô cũng giữ lại một chút, những thứ không có đóng gói riêng hoặc đã bị xé thì cô trực tiếp vứt đi, không dám để lại cho khách hàng ăn, cũng không dám giữ lại tự ăn. Còn bánh ngọt thì tặng cho ba vị đầu bếp.
"Bà chủ, làm ngôi sao sướng thật, có nhiều đồ xịn cỡ này." A Trân xé một cục chocolate, nở nụ cười ngọt ngào.
Tô Niệm Tinh hơi buồn cười: "Lần này là tình huống ngoài ý muốn, tôi vừa lúc giúp được."
Cô tháo bao bì nôi cơm điện. Lúc trước trong cửa hàng đã có một cái, bây giờ lại có thêm một cái, có thể dùng cùng lúc, vậy thì khi cửa hàng đông khách vẫn có thể phục vụ kịp thời.
Còn những món đồ văn phòng phẩm linh tinh như bút máy, sổ tay... để lại hai cái đặt trong cửa hàng, còn lại đều bỏ túi mang về chỗ ở.
Ngoài ra, món quà nhiều nhất là ly nước. Cô tặng cho nhân viên mỗi người một cái, sau đó lại tặng cho các láng giềng lớn tuổi mỗi người một cái. Gối ôm cũng có rất nhiều, mấy thứ này đều do các fans trẻ tuổi tặng, một mình cô cũng không thể dùng nhiều gối ôm cỡ này, thế là cô bỏ lên ghế một cái, vậy thì lúc ngồi sẽ thoải mái hơn.
Đồ trang sức, mỹ phẩm và quần áo các thứ đều cất đi, cô sẽ giữ lại tự dùng.
"Trái cây cũng đặt trong cửa hàng để mọi người cùng nhau. Nhiều thế này để lâu sẽ hư, một mình tôi cũng không ăn hết được." Tô Niệm Tinh kêu A Trân rửa sạch rồi gọt trái cây, bưng ra ngoài cho mọi người.
Các láng giềng trẻ tuổi cũng có phần: "Chúng tôi cũng được hưởng sái, thật sự quá vinh hạnh."
"Ừm, quả nhiên trái cây miễn phí ăn ngon hơn hẳn."
Mọi người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã ăn hết trái cây. Tô Niệm Tinh bận rộn hơn một giờ mới chia hết đồ đạc được tặng
Cô tặng những chiếc ly còn thừa cho các cảnh sát tổ trọng án A, mỗi người một chiếc.
Lúc cô mang đồ tới, người của tổ trọng án A đều không có trong văn phòng, ngược lại gặp được giám sát Vương lúc trước uống rượu cùng nhau. Anh ta nói với cô rằng tặng đồ cho cảnh sát thì nhất định phải thông qua bộ phận quan hệ công chúng, không thì chính là hành vi trái với quy định.
Thế là Tô Niệm Tinh chạy sang bộ phận quan hệ công chúng đăng ký tên mình, sau đó người của bộ phận quan hệ công chúng sẽ giao những ly nước này cho người của tổ trọng án A.
Buổi chiều trước ba giờ, Tô Niệm Tinh tiễn bước vị khách xem bói cuối cùng, định mang đồ vật về nhà. Mấy thứ đồ này đặt ở cửa hàng bánh bao chiếm quá nhiều diện tích, đi đường cũng bất tiện, cô vừa đi đến cửa thì chạm trán với một người phụ nữ.
Sắc mặt của người phụ nữ này rất tệ, trắng bệch đến đáng sợ. Bên ngoài trời đang đổ mưa phùn râm ran, bà ta lại không bung dù mà mặc cho những giọt mưa rơi xuống người mình ướt sũng.
"Ôi chao, chị làm vậy sẽ đổ bệnh bị cảm." Tô Niệm Tinh tiện tay ném đồ lên bàn, kêu A Hỉ đi lấy khăn mặt.
A Hỉ hoàn hồn, vội vàng lấy một chiếc khăn mặt khô trên giá sau bếp đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ lau nước mưa một cách máy móc. Chờ bà ta lau xong, Tô Niệm Tinh lại dùng khăn mặt phủi giọt nước dính trên quần áo của bà ta.
Đôi mắt bà ta đỏ ngầu, vẻ mặt chết lặng rất khó miêu tả thành lời, kêu Tô Niệm Tinh bói một quẻ cho cô ta.
Tô Niệm Tinh hơi khó xử: "Ba quẻ hôm nay tôi đã bói hết rồi. Nếu chị muốn xem bói gấp thì phải chờ đến mai."
Người phụ nữ không nói một lời, xoay người rời khỏi cửa hàng bánh bao.
Tô Niệm Tinh nhìn vê phía bà A Hương: "Cháu thấy chị ấy mây đen che đỉnh, sợ là sẽ gặp bất trắc. Còn bà thì sao?"
Bà A Hương cũng bị thu hút bởi người phụ nữ kia, vừa bước ra từ sau bếp: "Bà cũng thấy được, đúng là cô ấy rất xui xẻo." Sau đó bà chợt nhớ lại Tô Niệm Tinh vừa nói gì: "Hả? Chừng này đã đủ xui xẻo rồi, còn gặp bất trắc nữa à?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Nếu chỉ bị tiện nam phản bội mà ly hôn thì ấn đường của chị ấy không thể nào đen thui như vậy được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận