Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 215: Khó Nói

Chương 215: Khó NóiChương 215: Khó Nói
Tô Niệm Tinh chân chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn đồng ý, cô phát hiện ra mở tiệm ở Hương Giang khó khăn ở nội địa nhiều.
Phía bên Hương Giang này không thể vô duyên vô cớ đuổi việc nhân viên, hơn nữa bọn họ có việc muốn xin nghỉ, ông chủ nhất định phải cho nghỉ.
Thứ nữa chính là cục vệ sinh an toàn thực phẩm thường xuyên tới kiểm tra vệ sinh, mỗi một lần qua đây đều phải dừng hết công việc trong tay lại để tiếp đón bọn họ trước.
Cuối cùng là giá thành mở tiệm cao hơn tưởng tượng của cô quá nhiều. Giá nguyên vật liệu đắt, tiền thuê quán đắt, tiền thuê nhân công cũng đắt, không gian lợi nhuận thì nhỏ.
Ở nội địa, kinh doanh thực phẩm thường sẽ thu lời 50%, nhưng ở đây lại chỉ có thể được 30%.
Cho nên mỗi một quán ăn vì nâng cao mức doanh thu của mình lên mà sẽ nghĩ ra đủ các loại món ăn khác nhau.
Món lạnh có thể chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ cần trộn lại một chút là được, sẽ không chiếm dụng không gian nhà bếp, cũng không cần dùng chảo nấu.
Cô đắn đo một lúc rồi quyết định chuẩn bị món lạnh, ví dụ như: Rau trộn lạc, sợi khoai tây trộn, rau trộn thập cẩm, thịt bò ngũ vị hương, thịt lợn luộc, cà chua trộn, da cá trộn, dưa chuột trộn, mộc nhĩ trộn, đậu tương trộn, thịt gà xé sợi trộn...
Món lạnh đã có rồi, cô quyết định thêm nước dùng, chính là nước cải thảo luộc phiên bản đơn giản.
Cách làm nước cải thảo luộc chân chính rất phức tạp, cần ninh cả gà, vịt và sườn heo, đồng thời cần điều hòa nước luộc nguyên chất của thịt gà và thịt heo. Nguyên liệu nấu ăn đắt, hiển nhiên giá cả cũng không rẻ.
Khách hàng mà quán ăn của Tô Niệm Tinh đối diện là người tiêu dùng bình thường, cốt yếu là thực tế cho nên cô muốn cải thiện loại món ăn Tứ Xuyên này. Sau khi hâm canh gà xong, thịt gà để lại làm món trộn, còn nước dùng mang đi nấu canh.
Bà A Hương cũng cảm thấy món này không tồi.
Sau khi liệt kê danh sách xong, bên ngoài lại có mấy người liên lao vù vù vào bên trong.
Tô Niệm Tinh nâng mắt lên nhìn, trong đáy mắt hiện ra ý cười, cuối cùng thì cũng đợi được mấy người này rồi, cô còn tưởng bọn họ bận thẩm vấn phạm nhân nên tối nay không rảnh qua đây chứ.
Bà A Hương lập tức đứng dậy đón tiếp: "Các cậu muốn ăn gì?"
Giám sát Lương quay đầu đếm người: "Cho chúng tôi mười xửng tiểu long bao với sáu cốc trà sữa, đóng gói mang đi giúp chúng tôi.
Bà A Hương đứng dậy đi gói tiểu long bao, trong tủ lạnh có tiểu long bao cấp đông, sau khi nước sôi trực tiếp bỏ vào nồi hấp là được.
Tô Niệm Tinh đi ra đằng sau quây hàng pha chế trà sữa cho bọn họ, những thành viên khác thì ngồi xuống chờ đợi.
Đại Lâm liếc mắt ra hiệu với Trương Chính Bác, Trương Chính Bác nhìn giám sát Lương rồi lập tức phản ứng lại ngay: Đây là lãnh đạo làm sao có thể gánh tội được chứ?
Anh ta lại quay đầu liếc mắt ra hiệu cho Đại Lâm.
Giám sát Lương nhìn động tác nhỏ của hai người bọn họ, đôi bên đùn đẩy cho nhau nhưng không ai can đảm bước lên cả, anh thật sự không nhìn nổi nữa, đành chủ động đi đến trước quầy thu ngân: "Cái đó..."
Tô Niệm Tỉnh nâng mắt lên nhìn thoáng qua anh, vừa cười vừa chúc mừng anh: "Lần này các anh bắt được bọn bắt cóc chắc hẳn nhận được không ít tiền thưởng đâu nhỉ?"
Cô chớp mắt: "Bao nhiêu? Nói ra cho tôi còn ngưỡng mộ với chứ."
Đối diện với ánh mắt khẳng định của cô, lời đến bên miệng giám sát Lương có làm thế nào cũng không thốt ra được, nhưng anh cũng không có khả năng không nói cho cô biết.
Anh liếm môi rồi ấp úng mở miệng: "Địa chỉ mà cô cung cấp cho chúng tôi là đúng nhưng khi chúng tôi đuổi tới nơi, bọn họ đang địch di chuyển con tin đi, chúng tôi đã ngay lập tức đuổi theo phía sau..."
Tô Niệm Tinh đang lắc cốc trà sữa trong tay để nước hoa quả và trà sữa hoàn toàn hòa vào nhau, nghe được câu này, cô đập cái cốc xuống mặt bàn cộp một tiếng, một tay chống nạnh, nhìn anh với vẻ lạnh lùng, giống nói cũng lạnh hẳn đi: "Cho nên bốn trăm viên cảnh sát các anh không bắt được nổi bốn tên bắt cóc?"
Bàn về chặn họng người thì bản lĩnh của Tô Niệm Tinh đúng là số một.
Giám sát Lương cúi thấp đầu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đại Lâm thấy giám sát Lương tự trách bèn vội vàng đi qua: "Cô Tô, cô đừng trách giám sát Lương, là mấy tên bắt cóc kia quá gian xảo, chúng tôi cũng chỉ vì muốn cứu con tin, bằng không bọn bắt cóc giết con tin rồi, Hà tiên sinh không chỉ không trả tiên mà ngược lại còn khiếu nại chúng tôi nữa."
Tô Niệm Tinh quan sát hai người rồi lại nhìn Trương Chính Bác ở đằng sau bọn họ, phì cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận