Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1178: Ba Ngày Có Thể Đi Được Không Vậy

Chương 1178: Ba Ngày Có Thể Đi Được Không VậyChương 1178: Ba Ngày Có Thể Đi Được Không Vậy
"Ba ngày có thể đi được không vậy? Hay là anh dời vé lại tiếp, đợi em xác định xong thì chúng ta lại mua vé sau?” Giám sát Lương có hơi không yên tâm.
Tô Niệm Tinh kêu anh cứ giữ lại vé trước: “Có lẽ trong vòng ba ngày có thể bói xong thôi, anh phải biết là mất súng chắc chắn sẽ có tổ chức gây án, em bói ra được một người là có thể kéo ra được một dây chuyền."
Giám sát Lương hơi sững sờ, ngược lại cũng có lý đấy chứ.
"Hôm nay ba quẻ của em đã bói xong hết rồi hả?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Bói cho Hứa Quốc Cường, xưởng trưởng và phó xưởng trưởng mỗi người một quẻ."
Nhưng vận may của cô lại không được tốt cho lắm, ba người này đều không có vấn đề gì.
Ngày hôm sau, hơn sáu giờ sáng là Tô Niệm Tinh đã rời giường, đây cũng là lân đầu tiên cô dậy sớm như vậy, mệt đến mức mí mắt đánh nhau, nhưng vừa nghĩ đến có nhiều khẩu súng như vậy đang thất lạc là cô lại chỉ có thể căng da đầu lên bò dậy.
Giám sát Lương đã giúp cô lấy sẵn nước nóng rồi, thời buổi này vẫn chưa có khí đốt thiên nhiên nên chỉ có thể dùng phích nước nóng mà khách sạn cung cấp đến phòng nước lấy nước nóng rồi về phòng rửa mặt mà thôi.
Cô bó chặt quần áo trên người: "Lạnh khiếp!"
Giám sát Lương liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có tuyết rơi rồi, đường đến công xưởng không dễ đi, lát nữa phải kêu tài xế đi chậm một chút." Tô Niệm Tinh gật đầu: "Anh cũng không được vào, còn không bằng ở lại khách sạn ngủ thêm một lúc đi."
Giám sát Lương vuốt tóc cô: 'Không sao, anh ngồi trong xe đợi em cũng như vậy cả."
Tô Niệm Tinh thấy anh không yên tâm cũng chỉ đành để cho anh đi cùng.
Ăn bữa sáng xong, họ vội vàng lên xe sau đó chạy đến công binh xưởng, tiếp đó lại lần lượt xem tướng mặt cho các công nhân, cũng may mà họ đã sắp xếp văn phòng cho cô, bằng không dưới trời tuyết to như thế, cô ở bên ngoài chắc chắn sẽ bị đông thành người tuyết.
Cứ xem như vậy hết một buổi sáng, buổi trưa Tô Niệm Tinh ăn cơm tại nhà ăn bên này luôn.
Hứa Quốc Cường mang cơm canh nóng hổi ở nhà ăn ra cho đám người giám sát Lương ở ngoài cổng.
Buổi chiều lại tiếp tục xem bói, lúc gân đến bốn giờ chiều, Tô Niệm Tinh xem tướng mặt cho một công nhân, tướng mặt của người này có hơi đặc biệt nên cô xem chỉ tay cho anh ta.
Sắc mặt Hứa Quốc Cường hơi thay đổi bởi vì trước đó cô đã nói, nếu như cô xem chỉ tay cho người nào thì chứng minh người đó khả nghi, cho nên anh ta không tự chủ được mà nhìn qua.
Sau khi bói xong, đợi đối phương ra ngoài rồi, Tô Niệm Tinh mới liếc mắt ra hiệu cho Hứa Quốc Cường.
Hứa Quốc Cường kêu dân cảnh không cần vội gọi người tiếp theo mà ra hiệu cho những dân cảnh khác đi ra ngoài trước, không cho công nhân lại gần, sau đó thì đóng cửa lại, đè thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Người này không phải tên trộm lần này nhưng trước đây anh ta đã từng coi những sản phẩm đạt tiêu chuẩn thành sản phẩm lỗi để vận chuyển ra ngoài, sau đó lại lắp ráp thành sản phẩm hoàn chỉnh để buôn lậu cho người Hương Giang.
Mấy năm nay, số lượng súng đã được vận chuyển qua tay anh ta nói ít cũng phải mười mấy khẩu rồi." Tô Niệm Tinh nhún vai.
Mà điều ảo diệu hơn ở đây là khẩu A1K47 mà Diệp Thắng Thiên sử dụng ngày trước chính là hàng của bọn họ.
Sắc mặt Hứa Quốc Cường xanh mét, theo bản năng muốn đập bàn trút lửa giận trong lòng ra, nhưng nghĩ đến đây không phải là văn phòng của mình nên chỉ đành kiềm chế cơn giận.
Ngược lại, cũng không phải anh ta thật sự không có đầu óc, anh ta nhanh chóng nói: "Sản phẩm lỗi sẽ phải mang đi tiêu hủy, một mình anh ta không thể làm nên chuyện được."
"Đúng, anh ta có bốn trợ thủ lận." Tô Niệm Tinh lần lượt viết vài cái tên ra rồi kêu anh ta cứ tìm người dựa theo danh sách này.
Hứa Quốc Cường nhận lấy danh sách với vẻ mặt nặng nề: "Được, cô cứ xem bói tiếp đi, tôi sẽ cho người đi bắt đám người này về thẩm vấn."
Anh ta quay người đi ra khỏi văn phòng rồi ra hiệu cho dân cảnh tiếp tục gọi số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận