Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1185: Vậy Bọn Họ Sẽ Bị Phán Bao Nhiêu Năm Tù

Chương 1185: Vậy Bọn Họ Sẽ Bị Phán Bao Nhiêu Năm TùChương 1185: Vậy Bọn Họ Sẽ Bị Phán Bao Nhiêu Năm Tù
Đại khái là quá nhàm chán, vừa chụp ảnh xong là gấu trúc đã bắt đầu bò đi và leo lên cây, rõ ràng trông rất cồng kềnh nhưng leo lên cây lại vừa nhanh vừa mạnh mẽ, cái mông uốn éo, trông vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch, thoắt một cái đã leo đến chạc cây rồi đu ở đấy.
"Nghịch quá!" Giám sát Lương có hơi lo lắng.
Dường như để kiểm chứng lời anh nói, ngay một giây sau Tô Tô đã rớt xuống khỏi chạc cây.
Oal
Tô Niệm Tinh theo bản năng che miệng lại, cái cây này cao khoảng sáu đến bảy mét, nếu người mà rớt xuống như thế, không chết thì cũng tàn tật.
Nhưng sau khi rớt xuống, no chỉ lăn vài vòng rồi lại tiếp tục leo.
"Cuối cùng thì em cũng biết tại sao nó lại thành quốc bảo rồi, ngã như thế có thể sống được đến bây giờ cũng là kỳ tích đấy." Tô Niệm Tinh nhìn mà kinh hãi khiếp sợ, bệnh tim cũng sắp sinh ra luôn rồi.
Chụp ảnh xong, một nhóm người rời khỏi sở thú, sau khi ăn cơm, Tô Niệm Tinh lại tìm một cái máy điện thoại bàn để gọi điện cho Hứa Quốc Cường, hỏi anh ta về tiến triển vụ án.
"Đã bắt được hết toàn bộ người về quy án rồi, súng trong tay bọn chúng cũng đã tìm lại được hết." Trong giọng nói của Hứa Quốc Cường lộ ra vẻ mừng rỡ: "Nghe nói cô đã đến Tứ Xuyên, lần sau tới Bắc Kinh, tôi nhất định sẽ tiếp đón cô tử tế"
Đột nhiên Tô Niệm Tinh lại nhớ đến một chuyện khác: "Đứa trẻ mà ngày trước anh nuôi đã được đưa về rồi sao?" Đầu bên kia điện thoại thở dài một tiếng: "Đứa bé trước đấy vẫn luôn được vợ tôi chăm sóc, mới đầu cô ấy cũng luyến tiếc lắm, nhưng tôi nghĩ đến cha mẹ thằng bé từng hà khắc với Kim Bảo là lại không có cách nào tha thứ được cho bọn họ, thế là tôi với vợ mới cãi nhau một trận, cuối cùng vẫn đưa thằng nhỏ về rồi."
"Vậy bọn họ sẽ bị phán bao nhiêu năm tù?”
"Vợ anh ta không trộm trẻ con, đứa bé là do một mình Châu Kiến Bình trộm, gần đây anh ta còn trộm thêm một đứa bé sơ sinh nữa. Hai đứa trẻ cộng lại ít nhất cũng phải sáu năm tù." Hứa Quốc Cường không cảm thấy nhãn tâm.
Trên thực tế, anh ta muốn tìm bác sĩ chữa trị cho Kim Bảo nữa. Bác sĩ nói muốn chữa khỏi chân cho cậu bé thì nhất định phải đập vỡ xương rồi bó lại, nếu lúc đầu Châu Kiến Bình có thể cứu Kim Bảo về thì chân của cậu bé hoàn toàn sẽ không bị què. Lại càng đừng nói bây giờ Kim Bảo vẫn chưa nói chuyện được, bác sĩ nói đứa bé này từng bị ngược đãi, có bệnh tâm lý rồi, phải từ từ cải thiện thì mới có thể khôi phục lại như thường.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, nói chuyện với anh ta vài câu rồi cúp máy.
"Cô Tô, chỗ này núi nhiều đất ít, rất dễ sạt lở, không thích hợp để xây dựng trường học đâu, cô có cân nhắc đến chuyện xây một trường học ở trung tâm thành phố không?"
Xem gấu trúc xong, một nhóm người Tô Niệm Tinh đi đến bộ giáo dục và đề nghị được xây dựng một trường cấp ba nữ sinh miễn phí tại đây, cô muốn cung cấp một cơ hội được đi học cho các bé gái ở khu vực nghèo khó. Đương nhiên, cô làm việc thiện này còn có thêm một mục đích khác nữa, đó chính là khiến cha đẻ của nguyên chủ tức tối.
Dựa theo kế hoạch của cô thì trường học nhất định phải được xây dựng tại huyện Phú Vinh - nơi mà nguyên chủ chào đời, cách quá xa thì lại không thể đạt đến được hiệu quả mà cô mong muốn.
Nếu cha của nguyên chủ không định gả con gái cho một tên đàn ông tồi tệ như thế thì nguyên chủ cũng sẽ không đến Hương Giang, lại càng không chết đuối.
Cô xây dựng trường học tại địa phương, bằng lòng quyên góp tiền cho người khác chứ không cho ông ta tiên chính là để công khai nói cho tất cả mọi người biết, cô có tiên, rất giàu có, nhưng cô thà rằng ném tiền ra ngoài cửa sổ còn hơn là phải cho ông ta một xu nào.
Những người nhận được lợi ích từ cô sẽ đứng về phía cô, thi thoảng sẽ còn nhắc nhở cha của nguyên chủ: "Nếu ngày xưa ông đối xử tốt với cô ấy một chút, không làm việc đến mức tuyệt tình như thế thì cũng không đến mức ngay cả một chút lợi ích cũng không vớt được."
Chỉ cần nghĩ thôi là cô đã thấy sung sướng cả người rồi.
Nghe được lời của cục trưởng cục giáo dục, cô hơi nhướng mày: "Trường học mà tôi định xây khá lớn, trung tâm thành phố có nhiều đất như vậy sao?"
Không phải Tô Niệm Tinh không muốn xây trường học ở ngay trung tâm thành phố nhưng đất ở trung tâm thành phố khan hiếm, hơn nữa còn hơi đắt. Cô cần xây trường học chứ không cần xây trung tâm thương mại, đến mấy nơi xa xôi hẻo lánh cũng thế cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận