Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 885: Ba Hôm Trước

Chương 885: Ba Hôm TrướcChương 885: Ba Hôm Trước
Lúc này, cô vẫn chưa biết người nhặt được tiền mà giám sát Lương nói chính là chị Vân, thẳng cho đến ngày hôm sau cô đến quán ăn, giám sát Lý của tổ B tìm tới quán ăn hỏi cô xem có phải mỗi ngày cô đều chạy bộ men theo đường Paterson hay không.
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Giám sát Lý hỏi cô tâm bảy giờ sáng vào ba hôm trước có phải đã gặp được chị Vân trên đường Paterson không.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, nhưng khi ấy tôi có chào chị ấy mà chắc chị ấy không nhìn thấy tôi nên không để ý."
Sau khi ghi lại, giám sát Lý kêu cô ký tên.
Tô Niệm Tinh tò mò hỏi: "Sao vậy?”
"Không có gì, chị Vân nói chị ta nhặt được hai trăm vạn trong thùng rác và đã giao nộp lên đồn cảnh sát, thông qua người mất của xác nhận thì đó đúng thật là tiền của cô ta." Giám sát Lý tỏ vẻ có khả năng cần cô làm bằng chứng ngoại phạm cho chị Vân.
Sau khi giám sát Lý rời đi, các hàng xóm lập tức bùng nổ: "Oa, chị Vân trong sạch cao thượng như vậy luôn, nhặt được nhiều tiền như thế mà không nuốt làm của riêng, nhân phẩm của chị ta cũng quá tốt rồi ấy chứ?"
"Chị Vân với bà chủ tiệm áo cưới kia đều không nhặt được của rơi tạm thời đút túi, đều là người tốt cả." Thím An dựng ngón cái.
Chú Minh xoa cằm: "Ba hôm trước? Nói cách khác chính là cô ta đã nhặt được tiền tận ba hôm rồi?" Chú An lập tức lườm ông ta một cái: "Ông quan tâm cô ta giữ mấy hôm mới giao lên làm gì? Động lòng cũng là chuyện hợp tình hợp lý cả thôi, bây giờ cô ta đã giao lên rồi, đừng có nghĩ nhiều như vậy nữa."
"Nếu tôi nhặt được nhiều tiền như thế chắc chắn sẽ không nói hai lời mà mua ngay một căn nhà, sau đó cũng khỏi cần thuê nhà nữa."
"Chắc chắn chị Vân cũng đã trải qua nhiều lần đấu tranh mới quyết định giao nộp tiền lên đấy."
"Đúng vậy, hiếm có ai đã mang gia cảnh kém như thế còn bằng lòng giao tiền ra như chị Vân lắm, điều này càng chứng minh nhân phẩm của chị ta trong sạch, đáng để làm bạn."
Những hàng xóm láng giềng khác cũng phụ họa: "Đúng đó, muốn đánh giá về một người thì phải đánh giá việc mà anh ta làm chứ không phải vê tâm của anh ta, bàn về tâm thì nào có ai là thánh nhân chứ, đừng yêu cầu về cô ta cao như thế"
Đang nói chuyện thì chị Vân lại qua đây dọn rác, sắc mặt của chị ta có hơi mất tự nhiên, vẫn luôn cúi đầu không nói năng gì.
Các hàng xóm vây quanh chị ta: "Chị Vân, có phải hai trăm vạn kia do chị nhặt được không?”
Còn có hàng xóm trực tiếp khen chị ta hiểu chuyện.
Chị Vân vừa bị các đồng nghiệp giễu cợt xong lập tức chảy nước mắt, mặt chị ta đỏ bừng, cảm thấy hơi xấu hổ: "Thật ra tôi đã nhặt được nó ba ngày rồi, tôi muốn nuốt trọn số tiền đó nhưng tôi..."
Các hàng xóm tỏ vẻ thấu hiểu: "Cô đừng nghĩ nhiều, nếu là tôi thì tôi không chỉ giữ ba ngày thôi đâu mà giấu nhẹm cả đời luôn ấy chứ."
"Đúng đó! Nhiều tiên như vậy ai cơ mà, có ai lại không thích tiên đâu, cô có thể giao ra đã là tốt lắm rồi."
"Đúng đó, người đánh giá cô mới là kẻ bụng dạ khó lường."
Dưới sự an ủi của nhiều người như thế, chị Vân lập tức trút hết cảm xúc một phen, đợi hai mắt chị ta sưng đỏ lên rôi mới ngại ngùng lau nước mắt: "Xin lỗi, tôi vô ý quá, tôi đi làm việc trước đã nhé."
Chị ta vừa định khiêng thùng rác nhà bếp lên xe đẩy nhỏ thì có một vị khách tới quán ăn và gọi thẳng tên của chị ta.
Chị Vân theo bản năng quay lại, chỉ liếc mắt một cái thôi chị ta đã sững sờ cả người.
"Đây chính là người mất của đã làm mất hai trăm vạn." Cũng không biết là ai mở miệng.
Các hàng xóm chợt hiểu ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của cô ta, không lẽ đối phương định trách tội chị Vân giữ lâu như vậy mới chịu ra tiền ra sao?
Chú An nhỏ giọng thì thâm: "Có khả năng cô ta qua đây để cảm ơn chị Vân đó."
Chú Minh lập tức phản bác: "Cảm ơn á? Ông đã từng thấy người cảm ơn nào đi tay không tới chưa à?”
Chú An bị ông ta chặn họng ngay lập tức.
Các hàng xóm tự động đứng sang hai bên của chị Vân, dự định đợi khi đối phương qua đây chất vấn thì sẽ khuyên cô ta vài câu giúp.
Chị Vân quả thật đã từng nổi lên suy nghĩ tham lam nhưng cuối cùng cô ta vẫn giao nộp tiền lên, làm người vẫn đừng nên quá tích cực.
Trong sự khẩn trương của mọi người, người phụ nữ đi đến bên cạnh chị Vân và liếc mắt quan sát chị ta từ trên xuống dưới một lượt: "Cô tên là Quách Tiểu Vân?" Chị Vân sững sờ rồi gật đầu: "Đúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận