Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 386: Lừa Đảo

Chương 386: Lừa ĐảoChương 386: Lừa Đảo
Mỗi khi vào lúc này là bọn họ lại sáp tới trước mặt Tô Niệm Tinh: "Cái thứ này thật sự vô dụng sao? Vậy tại sao tuổi thọ của Nhật Bản lại cao như vậy?"
Tô Niệm Tinh nào có biết đâu hả trời, cô cũng không phải nhà xã hội học nên bịa đại ra một lý do là vì bọn họ ăn đồ sống.
Cho dù là dùng dầu chiên hay là cho lên nồi hấp đều sẽ tạo thành sự hao hụt chất dinh dưỡng trong thực phẩm. Nhưng ăn sống lại có thể đảm bảo dinh dưỡng trong thực phẩm ở mức độ lớn nhất.
Nhưng đồ sống lại không thích hợp với khẩu vị của người Hương Giang, đặc biệt là rất nhiều hải sản đều có ký sinh trùng nên tuyệt đối đừng dại mà thử.
"Nhưng tôi nghe chú Hưng nói ngủ trên cái đệm đó xong lưng ông ta thật sự không còn đau nữa mà."
Tô Niệm Tinh bất đắc dĩ lắm rồi: "Vậy ông ta có nói muốn mua đệm thì tìm ông ta không? Vì ông ta muốn kiếm tiền của ông đấy!"...
Mấy lời kiểu như thế gần như ngày nào Tô Niệm Tinh cũng phải lặp lại nhiều lần, đến ngay cả mấy người A Trân cũng thấy phiền không chịu nổi.
Cuối cùng thì cái ngày mà Tô Niệm Tinh dự đoán cũng đã tới.
Đệm điều hòa của .Japan Life đã được đăng lên đầu đề trang nhất các tòa báo lớn ở Hương Giang. Các nhà y học đích thân ra mặt vạch trần hình thức lừa đảo này.
Đệm điều hòa này áp dụng hình thức kim tự tháp, chính là dùng sức người lôi kéo những người khác gia nhập, thu tiền phí hội viên chính là mục đích của tập đoàn này. "Ối giời ơi, đúng là lừa đảo đây này, chuyên gia y học cũng đã đứng ra vạch trần rồi, nói cái đệm điều hòa này hoàn toàn vô dụng." Các hàng xóm láng giêng nháo nhào lên thảo luận.
"Mau cho chú Hưng xem đi, xem còn có thể trả hàng được không?”
"Đã ngủ nửa tháng rồi làm sao có thể trả hàng được chứ?"
"Trước đấy không phải đã nói trong vòng ba tháng có thể trả hàng hay sao, cho dù không thể trả lại toàn bộ số tiền thì trả một nửa cũng được cơ mà.'
Các hàng xóm cầm tờ báo đi nhắc nhở những người khác với vẻ hừng hực khí thế, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra không tìm được người đâu. Mấy người đi quảng cáo trước đấy đều đã biến mất dạng sạch, ngay cả cửa hàng được thuê trên đường Russell cũng vườn không nhà trống, biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Những người đã mua chiếc đệm điều hòa kia đều cố thủ ở trước cửa hàng bán đệm và đập cửa, vỗ đùi hối hận không thôi.
Chủ nhà nghe thấy bên này ồn ào ầm ï không thôi mới chạy qua giữ trật tự, nhưng lại bị các khách hàng đòi xin phương thức liên lạc. Chủ nhà lại phát hiện ra số điện thoại đó đã bị xóa rồi, ngay cả thông tin thân phận đăng ký lúc trước cũng đều là giả hết.
Không biết là ai ngồi ¡n mông trước cửa nói: "Sáu nghìn tám lận đó!"
Ông ta còn chưa kịp bi thương thì đã có người lao tới tìm ông ta tính sổ: "Lúc trước chính ông nói cái đệm này tốt, có thể chữa được bệnh nên chúng tôi mới mua, giờ tôi đền tiên ngay đi."
Trong lúc nhất thời, đường Russell nhốn nháo đến mức người ngã ngựa đổ, cảnh sát giao thông không thể không qua đây duy trì trật tự, tách cả hai bên ra, nhưng quần chúng đang vô cùng kích động làm sao có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như vậy được chứ?
Không bao lâu sau đã có người bị đập trúng đầu, được đưa vào bệnh viện.
So với sự hỗn loạn ở đường Russell thì bầu không khí phía bên quán Tô thân toán rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Các hàng xóm tránh được một kiếp nạn đồng loạt cảm ơn Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cũng may mà có cô ở đây, nếu không phải có cô ngăn tôi, khuyên tôi đợi thêm thì có khả năng tôi đã mắc bấy, bị lừa như chú Hưng rồi."
"Chú Hưng không sao chứ?”
"Làm sao có khả năng không sao được chứ, cái đệm tận sáu nghìn tám, bây giờ bán sáu trăm tám cũng không ai thèm mua. Con trai với con dâu của ông ta chửi ông ta phá nhà suốt ngày. Ôi... nhà cửa không yên mà."
Anh Minh lại sáp lại gần với vẻ vô cùng tủi thân: "Ông ta vẫn còn đỡ đấy nhé, tôi mới xui xẻo đây này!"
Tô Niệm Tinh nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên: "Anh xui xẻo cái gì? Lế nào anh cũng mưa cái đệm điều hòa đó sao?"
Không thể nào?
Trước đấy còn đứng ra ủng hộ cô một cách quyết liệt và hùng hổ lắm cơ mà, sao lại biến thành kẻ xui xẻo vậy?
Anh Minh võ bàn với vẻ một lời khó nói hết: "Tôi không mua nhưng ông cụ nhà tôi cứ khăng khăng đòi mua. Tôi không cho ông cụ mua thì ông cụ chửi tôi bất hiếu. Bây giờ biết lừa lừa đảo rồi lại quay sang chửi tôi lúc đầu không ngăn cản ông ấy, cô nói xem tôi có oan uổng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận