Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1226: Anh So Đo Với Người Sắp Chết Nhiều Như Vậy Làm Gì

Chương 1226: Anh So Đo Với Người Sắp Chết Nhiều Như Vậy Làm GìChương 1226: Anh So Đo Với Người Sắp Chết Nhiều Như Vậy Làm Gì
Cô vừa mới nói xong câu này là người đàn ông bên cạnh Châu Phú Sinh đã chỉ vào mũi cô rồi chửi ầm lên: "Cô nói láo! Họ Hà kia đã cho cô bao nhiêu tiền mà cô lại muốn đồn ông ấy vào chỗ chết như vậy hả?"
Châu Phú Sinh giơ tay ngăn lại, ra hiệu cho anh ta bình tính một chút: “Đợi cô ấy nói xong trước đã."
Tô Niệm Tinh không rõ thái độ của ông ta thế nào mà tiếp tục mở miệng: "Nhưng ở phương diện điện ảnh thì ông sẽ kiếm được rất nhiều tiền, ngược lại, cũng không phải vì ông khôn khéo bao nhiêu mà là vì ông không can thiệp vào sáng tác của bọn họ cho nên bộ phim quay ra đều rất đắt khách."
Châu Phú Sinh quay phim là để rửa thành tiền sạch, cho nên làm sao ông ta có khả năng sẽ can thiệp vào vấn đề sáng tác phim ảnh được chứ, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện đều là có lòng trông hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
Châu Phú Sinh không nói mình tin nhưng cũng không nói không tin, ông ta phất tay ra đằng sau, người đàn ông vừa mới lên tiếng đưa một tấm chi phiếu ra.
Tô Niệm Tinh gật đầu với ông ta, nhận lấy chi phiếu rồi dẫn các vệ sĩ rời đi.
Trên đường trở về, Đại Đao có hơi bất mãn: "Bà chủ, vừa rồi thái độ của cô đối với bọn họ quá tốt, tôi không tin bọn họ thật sự dám ra tay với chúng ta."
Bây giờ cũng không phải ngày xưa nữa rồi, mấy đại lão này đều đang tẩy trắng cho nên bọn họ cũng không dám đánh người một cách công khai đâu. Tô Niệm Tinh bật cười: "Anh so đo với người sắp chết nhiêu như vậy làm gì?
Đại Đao kinh ngạc nhìn cô: "Hả?”
Sắp chết?
Vậy sao vừa rồi bà chủ không nhắc nhở ông ta?
Tô Niệm Tinh nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta là cũng đoán ra được trong lòng anh ta đang nghĩ gì, cô phì cười một tiếng: "Ông ta kêu tôi bói sự nghiệp chứ cũng không bảo tôi bói về sinh mệnh, tại sao tôi phải nói cho ông ta biết?"
"Vậy ông ta còn bao nhiêu thời gian nữa?” Đại Đao không nhịn được mà truy hỏi.
"Nửa năm thôi." Tô Niệm Tinh nhún vai: "Loại người cứng đầu như ông ta chỉ sợ sẽ không tin vào quẻ tượng của tôi đâu, ngược lại còn cho rằng tôi là người của Hà tiên sinh, một lòng chỉ muốn giúp Hà tiên sinh dọn sạch chướng ngại vật cho nên chắc chắn ông ta sẽ chết."
"Vậy mà cô còn nói phim của ông ta kiếm được tiên?"
"Thì kiếm được tiền thật mà, đáng tiếc là chẳng liên quan gì đến ông ta cả." Dù sao thì người cũng đã chết rồi. ...
Tô Niệm Tinh trở về cửa hàng huyền học của mình, mấy vệ sĩ phụ trách dọn dẹp vệ sinh còn cô phụ trách xem bói cho những khách hàng tới đây xem quẻ.
Cũng không biết mấy người này nghe được tin tức ở đâu mà cô vừa mới mở cửa là mấy người này đã lũ lượt kéo nhau đi vào.
Bọn họ cũng không cần xem chỉ tay đắt đỏ mà chỉ xem tướng mặt giá rẻ. Mỗi quẻ ba mươi chín đồng, đến ngay cả tầng lớp thấp có thu nhập thấp cũng có thể bỏ ra được khoản tiền này, cho nên ngoài cửa đã nhanh chóng có một đống người chen chúc.
Tô Niệm Tinh chỉ có thể kêu các vệ sĩ ra ngoài giúp duy trì trật tự, một lần gọi mười người vào trong, mỗi người xem bói chỉ có năm phút.
Đến hơn ba giờ chiều là đến lượt chú Minh, ông ta đã xếp hàng hơn một tiếng rồi.
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Chú muốn xem bói hả? Sao lúc ở quán ăn chú không nói luôn?”
Chú Minh xua tay, ra hiệu cho cô xem bói cho người bạn bên cạnh mình: "Gần đây ông ta đang sầu não lắm, muốn nhờ cô bói cho một quẻ, cô xem ông ta còn cứu được nữa không? Cứ bói quẻ đắt kia ấy."
Câu này vừa thốt ra là người đàn ông trung niên đã vội vàng xua tay: "Không cần đâu, tôi không có chuyện gì cả."
Ông ta đứng dậy định đi nhưng chú Minh lại ấn người xuống: "Được rồi, ông đừng sĩ diện nữa. Chuyện của nhà ông, người khắp toàn bộ tòa nhà chúng ta đều đã biết hết cả rồi, ông còn giả bộ cái gì nữa.
Bây giờ là lúc cần sĩ diện hay sao? Ông phải tranh thủ thời gian giải quyết vấn đề mới đúng, cô ta đã muốn vứt bỏ hai vợ chồng già các ông rồi mà ông còn muốn giữ lại thể diện cho cô ta nữa sao? Ông hồ đồ quá rồi đó."
Tô Niệm Tinh nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Cô cũng biết mặt người đàn ông trung niên này, rất nhiều người gọi ông ta là chú Sáu, trước đây cũng thường xuyên đến quán ăn mua tiểu long bao. Hai vợ chồng già bọn họ vẫn luôn muốn có một đứa con của mình. Nhưng sức khỏe của thím Sáu không tốt, mãi mà vẫn không thể sinh được con. Sau này bọn họ mới nhận nuôi một bé gái ở viện phúc lợi rồi hết lòng chăm sóc, năm ngoái mới thi đỗ đại học xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận