Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 734: Đường Sống Của Anh Ấy Dài Lắm

Chương 734: Đường Sống Của Anh Ấy Dài LắmChương 734: Đường Sống Của Anh Ấy Dài Lắm
"Nhã Tĩnh đã làm chân dung tội phạm rồi, chúng tôi đã xác định được thân phận của năm tên cướp, nhưng rốt cuộc bọn họ đang ở đâu?" Có thế nào thì Đại Lâm cũng không ngờ được vào thời khắc mấu chốt này mà đại sư lại tụt lại, anh ta vỗ mạnh vào lưng ghế, không nhịn được mà chửi tục một tiếng.
Trương Chính Bác, Quan Thục Huệ và Lương Nhã Tĩnh cũng vô cùng thất vọng.
Tô Niệm Tinh cắn răng, lại bắt đầu ném lục hào kim tiền quẻ, quẻ tượng chỉ có thể nhìn ra được đối phương không sao chứ không thể xem được nhiều thông tin hữu dụng hơn.
Cô bói chữ, có thể bói ra được vị trí ở phía tây nam, nhưng nơi ẩn náu cụ thể hơn thì lại không bói ra được.
Cuối cùng, cô bắt đầu xem tướng mặt cho Lương Nhã Tĩnh, chỉ chú ý vào phương diện người thân của cô ấy: "Lần này anh cô gặp hung hiểm nhưng có thể gặp dữ hóa lành, đường sống của anh ấy dài lắm."
Đường sống cũng không đại diện cho việc một người thật sự có thể sống đến độ tuổi cao như vậy, nhất là lần này giám sát Lương còn bị bắt cóc nữa, thuộc loại tình huống ngoài ý muốn và bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra hết.
Lương Nhã Tĩnh cười gượng, đây đã được tính là trong cái rủi có cái may rồi.
Trước đây Trương Chính Bác đã từng thấy cô bói ra được nhiều hung thủ như vậy, lần nào cũng có thể đọc ra được vị trí cụ thể nên anh ta hơi nôn nóng: "Tại sao lần này lại không được? Phạm vi phía Tây Nam này cũng rộng quá rồi."
"Có phải cô sợ chúng tôi sẽ nói ra chuyện cô có thể bói ra hung thủ không?" Đại Lâm nói mà không suy nghĩ: "Tôi đảm bảo với cô mình sẽ không tiết lộ với bất cứ một ai hết, nếu như ai dám tiết lộ thì kẻ đó nhất định sẽ bị sét đánh, không được chết tử tế."
Đang yên đang lành lại đi thê độc khiến Tô Niệm Tinh sợ hết hồn: "Thật sự không phải đâu! Tôi đã cố hết sức rồi!"
Lẽ nào cô không muốn cứu giám sát Lương sao?
Nhưng cô hoàn toàn không bói ra được.
Trước đó cô có thể bói ra được là vì đã căn cứ vào nội dung cuộc trò chuyện trong video hoặc là bối cảnh và nhân vật xung quanh mới có thể đoán ra được. Nhưng căn phòng đó kín bưng không lọt gió, cửa sổ còn bị bịt kín lại, đã vậy còn thêm một cái lồng sắt nhốt người nữa chứ, trong lúc nói chuyện lại càng không đề cập đến địa điểm hơn.
"Nhưng trước đây cô xem bói cũng không như vậy mà.' Quan Thục Huệ cũng cảm thấy đây không phải là trình độ xem bói chân chính của cô.
Trước đây Lương Nhã Tĩnh cũng không biết Tô Niệm Tinh có thể bói ra được hung thủ mà cô ấy vẫn luôn cho rằng đối phương am hiểu xem nhân duyên nhất. Nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại của ba người này, lòng quan tâm anh trai đã chiếm thế thượng phong.
Cô ấy nắm chặt lấy tay của Tô Niệm Tinh: "Tôi đảm bảo! Tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của cô ra đâu. Cô cứu anh của tôi đi, cô bói ra được vị trí của anh ấy chính là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi biết ơn cô còn không kịp nữa là, làm sao có thể đi hại cô được? Cầu xin cô! Cô cứu anh của tôi với." Bốn cặp mắt vừa cầu xin vừa mang theo nghi ngờ đang nhìn chằm chằm về phía mình, Tô Niệm Tinh không ngờ mình lại bị bọn họ nghi ngờ đấy.
Cuối cùng thì cô cũng hiểu ra được lời cảnh báo mà trước đây sir Lương đã nói với mình, đừng bói ra quá chuẩn, bằng không cô sẽ bị tín đồ coi thành thần, và chẳng phải mấy người này đã coi cô thành thần không gì là không biết rồi hay sao?
"Tôi..." Cô còn chưa kịp nói xong thì Trương Chính Bác đã sốt ruột, nhanh miệng nói: "Cô có biết thật ra mình không thể lấy được tiền thưởng một trăm vạn đô la Hồng Kông không?
Bắt được Diệp Thắng Thiên là nhờ toàn đội chúng tôi và đội súng bắn tỉa cùng nhau hợp sức, tất cả mọi người đều sẽ được luận công ban thưởng và cô chỉ có thể lấy được sáu mươi vạn mà thôi. Chính sir Lương đã lấy tiền thưởng anh dũng ra để bù vào đấy, ngay cả thuế cũng là anh ấy nộp, còn số cô cầm chính là khoản đã đóng thuế đầy đủ rồi!"
Tiền thưởng ở Hương Giang cũng phải đóng thuế, hơn nữa thuế suất còn không thấp, cao nhất còn đến tận 20%.
Tô Niệm Tinh kinh ngạc há hốc mồm: "Hả?"
Cô vẫn luôn cho rằng tiền thưởng một trăm vạn đô la Hồng Kông đã là nộp thuế xong cả rồi, nhưng hóa ra là tiền trước khi nộp thuế sao?
Lương Nhã Tĩnh thấy mọi người chơi bài tình cảm, cô ấy cũng có lời muốn nói: "Nhà mà cô thuê cũng do anh tôi đặc biệt trang trí cho cô ở đấy. Trước khi tôi vê đây đã nói muốn được sống chung với anh tôi thì làm sao có chuyện đột nhiên anh ấy lại đi trang trí nhà giúp tôi được chứ, lại còn lấy nhà về trước thời hạn nữa, anh ấy còn bồi thường cho hộ thuê ban đầu hai tháng tiên thuê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận