Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 648: Giấy Tờ Đất Đang Ở Đâu

Chương 648: Giấy Tờ Đất Đang Ở ĐâuChương 648: Giấy Tờ Đất Đang Ở Đâu
Lúc còn nhỏ Suy Tử Vân đã từng được nghe ông nhắc đến: "Trước đây ông tôi mở tửu lâu đấy, sau này về thôn định cư. Lúc còn nhỏ, cha tôi sống rất sung túc, nhưng đáng tiếc, vào cái năm ông ấy mười lăm tuổi thì ông nội tôi mắc bệnh nặng mà qua đời, ngay cả di ngôn còn không kịp để lại.
Sau này, cha tôi gây chuyện, vì muốn thoát tội mà đã tiêu sạch toàn bộ tiền của để dành trong nhà đi, dần dần gia đạo cũng sa sút. Đến đời của tôi thì vận khí càng lúc càng kém, đã kém đến mức không có gì mà ăn luôn rồi."
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho anh ta đặt tay phải lên mặt bàn, cô muốn xem thật kỹ cho anh ta xem rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Lẽ nào trên đời này thật sự có người vẫn luôn xui xẻo đến chết hay sao?
Video mà cô nhìn thấy là mười năm sau, Suy Tử Vân đã gầy thành một bộ xương khô, anh ta nằm trên giường với đôi mắt vô hồn, rõ ràng so với Quách Xương Thắng lớn hơn Suy Tử Vân tận hai giáp mà trông còn trẻ hơn cả anh ta. Ông ta đi đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống Suy Tử Vân và nói với giọng lạnh nhạt: "Giấy tờ đất đang ở đâu?"
Suy Tử Vân nhìn ông ta, thật lâu không nói gì cả.
Thẳng cho đến khi người đàn ông kia móc ra một phần văn kiện từ trong lòng lòng, rõ ràng đó là một bản di chúc: "Cậu cho rằng mình viết cái thứ này thì sẽ có luật sư chịu thụ lý sao? Đừng có nằm mơ nữa! Lệ Chi Oa này là địa bàn của tôi, cậu muốn quyên tặng nó thì cũng phải xem tôi có đồng ý hay không đã.'
Người đàn ông cười đắc ý rồi sải bước đi ra ngoài, ông ta dặn dò người bên ngoài một tiếng: "Không cho phép cậu ta ra khỏi nhà." "RỐõI"
Hai vệ sĩ đứng ngoài cửa một trái một phải canh chừng, Suy Tử Vân khó khăn chống người ngồi dậy, mới hơn năm mươi tuổi mà anh ta già nua cẳằn cỗi, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm ra phía sau cửa rồi dần dân mất đi tiêu cự, ngã ngửa xuống giường...
Sau khi Suy Tử Vân chết, Quách Xương Thắng ra lệnh cho người vét sạch toàn bộ đồ đạc ở trong nhà của anh ta, đào tận ba tấc đất mà vẫn không thể tìm được thứ ông ta mong muốn, sau đó, ông ta cho một mồi lửa đốt trụi căn nhà.
Tô Niệm Tinh rút tay về rồi nhìn Suy Tử Vân, có thế nào cũng không ngờ được lại là vì một tờ giấy tờ nhà đất.
Chẳng trách mà Suy Tử Vân lại xui xẻo như thế, nếu người mà anh ta đối đầu là Quách Xương Thắng thì làm sao anh ta có thể sống tốt được chứ.
Mà Quách Xương Thắng vì muốn có được giấy tờ nhà đất mà năm nào cũng dùng khoản tiền lợi nhuận từ du lịch để kéo dài cái mạng của anh ta, không đến mức khiến anh ta chết đói, nhưng lại muốn anh ta phải lấy giấy tờ nhà đất ra để được trải qua cuộc sống tốt hơn.
Nhưng tại sao trước khi chết Suy Tử Vân biết giấy tờ nhà đất để đâu còn bây giờ lại không biết?
Tô Niệm Tinh hỏi anh ta: "Tôi có thể vào phòng ngủ của anh xem qua được không?"
Suy Tử Vân sững sờ, sau đó gật đầu: "Được chứ" Anh ta có hơi ngượng ngùng: "Nhưng mà hơi bừa bộn...'
Tô Niệm Tinh không để ý.
Căn phòng của anh ta thật sự rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, tủ đầu giường và một chiếc tủ quần áo. Căn phòng này quả thật khá bẩn bởi vì mặt tường đã bong tróc, trái một lỗ, phải một lỗ trông như con chó đốm vậy.
Tô Niệm Tinh đi đến vị trí đầu giường của Suy Vân Tử đối diện với cửa, chỗ đó không có thứ gì cả, ồ không, có đấy chứ, là một cái chày cán bột.
Tô Niệm Tinh đi đến cửa cầm nó lên lại phát hiện cái chày cán bộ này rớt vụn, bên ngoài thì đen sì sì, hình như còn mọc cả rêu nữa chứ.
Suy Tử Vân thấy cô cảm thấy có hứng thú với cái chày cán bột đó vì thế mới giải thích: "Cái này là ông tôi để lại đó, trước đây ông là một đầu bếp, thường xuyên làm mì sợi ở nhà nên cha tôi không nỡ ném đi, bởi vậy vẫn còn lại đến bây giờ đấy."
Giám sát Lương thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào cái chày cán bột đó: "Sao vậy? Thứ này có vấn đề gì sao?"
Tô Niệm Tinh kêu anh nhìn xem có phải trên cái chày cán bột này có huyền cơ gì đó hay không?
Giám sát Lương nhướng mày nhìn cô, sau khi xác nhận cô không hề nói đùa mới cầm cái chày cán bộ đó qua, dùng dao cạo sạch vết bẩn ngoài bề mặt đi. Có thể nhìn ra được đã vài năm rồi thứ này không được dùng đến, vì là khúc gỗ lại đặt ở sau cửa nên rất dễ ẩm mốc và mọc rêu, sau khi cạo lớp ngoài đi lại nhìn thấy bên trong là cặn bột để lại do quanh năm sử dụng, nhưng khi anh đang đạo lại nghe thấy một tiếng cạch cực kỳ nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận