Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 791: Đủ Rồi Đó!

Chương 791: Đủ Rồi Đó!Chương 791: Đủ Rồi Đó!
Đôi mắt của quản lý Vương lập tức sáng ngời, phương án vừa rồi của cô sẽ phải tiêu không ít tiền đâu, hơn nữa, nguyên vật liệu cũng dùng những thứ tốt nhất, đây chính là một đơn hàng lớn.
Vậy mà Lương tiên sinh lại chấp nhận hết mới hay chứ, một ông chủ lớn như vậy nhất định phải giữ cho chặt mới được.
Thế rồi anh ta liên tục nhả ra những lời hay ý đẹp như không cần tiền, tất cả đều là khen cô Lương rất có tài, rất thiện lương, rất có óc thẩm mỹ, giám sát Lương nghe mà hưởng thụ vô cùng.
Tô Niệm Tinh nhân lúc quản lý Vương không để ý mà nhéo vào eo giám sát Lương một cái.
Đủ rồi đó!
Vừa rồi cô chỉ lỡ mồm thôi, sao anh còn được nước làm tới nữa chứ, đồ xấu bụng!...
Tô Niệm Tinh và quản lý Vương thảo luận rất lâu, cuối cùng thì quản lý Vương ngỏ ý sau khi trở vê sẽ sắp xếp chỉnh sửa thông tin hoàn chỉnh rồi gửi cho giám sát Lương xác nhận.
Sau khi tiễn quản lý Vương đi rồi, giám sát Lương lại dẫn Tô Niệm Tinh lên đỉnh núi, đứng ở nơi này có thể nhìn bao quát hơn phân nửa Hương Giang.
Hương Giang năm 1991 vẫn chưa phát triển nhanh bằng sau này, bên dưới kia đến đâu cũng là những ngôi nhà nằm sát rạt vào nhau, bây giờ chia thành khu phố sâm uất và nông thôn, giao thông ở khu phố sầm uất phát triển, các tòa nhà cao tâng mặc xen kẽ, người chen với người. Còn ở nông thôn lại có những đồng ruộng rộng lớn, những con đường nhỏ quanh co và nhà dân tự xây.
"Chỗ này thật sự rất đẹp, không khí trong lành giống ở Lệ Chi Oa ấy, hơn nữa lại còn sát ven biển, có thể nghe được cả tiếng sóng biển nữa chứ." Tô Niệm Tinh đón gió với vẻ thích chí, chỗ này có một đài quan sát, có thể đứng trên đài này để nhìn ra đằng xa.
Giám sát Lương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Sắp có mưa rồi, chúng ta về trước thôi, xuống dưới lại đi dạo sau nhé."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh, không biết từ khi nào mà đằng sau đã có một mảng mây đen đang trôi tới, chẳng trách mà trước đó vẫn còn nắng nóng chang chang, nhưng bây giờ lại mát mẻ như vậy.
Hai người chạy men theo con đường nhỏ, vừa mới được vài bước thì mưa đã rơi lộp độp xuống, gân như không cho hai người họ cơ hội suy nghĩ, thế mưa càng lúc càng lớn, chạy được vào trong nhà thì hai người đã ướt một nửa người rồi.
Tô Niệm Tinh mặc áo sơ mi trắng mà đồ mùa hè lại mỏng, cộng thêm dính nước mưa nên gần như có thể nhìn thấy màu của bra.
Giám sát Lương quay đầu liếc mắt qua rồi lại xoay vội người đi với vẻ quẫn bách, anh cởi cái áo trên người xuống rồi trực tiếp trùm từ đầu xuống người cô.
Tô Niệm Tinh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên rồi bị cái áo phủ vào người, lúc mở mắt ra nhìn lại đối diện ngay với dáng người cao gầy của anh, anh để trân nửa người trên, quang ảnh hắt lên người anh làm tôn lên lồng ngực rắn chắc, làn da màu mật ong và cả đường nét cơ bắp tràn trê sức mạnh nữa. Một giọt nước chảy xuống theo đường cằm của anh, thuận theo vân da chảy thẳng đến hông, rõ ràng không có bất cứ một động tác nào mà lại mang theo vài phần gợi cảm. Trên mặt Tô Niệm Tinh phủ một rặng mây hồng, đôi mắt hoa đào giống như bị sương mù che khuất, lại có chút mơ màng như hít phải men say, cô giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu mà lén lút quay người lại, nhưng lại không khống chế được mà nhìn trộm một cái, chỉ nhìn đúng một cái mà toàn bộ gương mặt đã nóng ran.
Cô xấu hổ cúi đầu: "Anh?"
Giám sát Lương lại không chú ý đến động tác nhỏ của cô mà nhìn bầu trời bên ngoài: "Xem chừng mưa sẽ kéo dài một lúc đấy, chúng ta ngồi xe của chú Lâm xuống núi mua hai bộ quần áo nhé? Bằng không sẽ cảm mạo mất."
Tô Niệm Tinh điên cuồng gật đầu.
Giám sát Lương gọi điện cho chú Lâm lái xe lên trên này, đợi sau khi xác nhận được đối phương đã lái xe lên đây, anh mới định chạy ra ngoài.
Tô Niệm Tinh lại quên mất cùng anh hành động, giám sát Lương đi được vài bước rồi, thấy cô vẫn còn đang cúi đầu giống như dưới sàn có tiên đang đợi cô nhặt ấy, anh mới nắm tay cô với vẻ nghi ngờ rồi kéo cô lao vào trong màn mưa tiếp.
Lên xe rồi, giám sát Lương thở dài: "Buổi sáng có xem bản tin dự báo thời tiết, nói hôm nay không có mưa, thật không chuẩn tí nào."
Tô Niệm Tinh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: "Đây là mưa rào có sấm sét, chắc không bao lâu nữa là tạnh thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận