Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1196: Không Phải Là Tiền Lương Còn Cao Hơn Cả Của Cha Cô Ta Hay Sao?

Chương 1196: Không Phải Là Tiền Lương Còn Cao Hơn Cả Của Cha Cô Ta Hay Sao?Chương 1196: Không Phải Là Tiền Lương Còn Cao Hơn Cả Của Cha Cô Ta Hay Sao?
Lâm Kiến Quốc theo bản năng lắc đầu: "Không được, con bé nó không có chứng minh thư Hương Giang, qua bên đó ở không được bao lâu dã phải về rồi."
"Không phải ở lại Hương Giang lâu dài đâu mà là ở nội địa. Tôi đã đầu tư làm từ thiện ở Tứ Xuyên, còn ở thủ đô thì đầu tư vào không ít sản nghiệp, nhưng tôi lại không có khả năng chạy đi chạy về nhiều, cho nên tôi muốn tuyển một trợ lý đi chạy việc cho tôi.
Tô Niệm Tinh nói xong lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề an toàn của Đào Đào: "Chỉ có một mình cô bé, có khả năng sẽ không an toàn."
Lâm Kiến Quốc im lặng, đây đúng thật là một công việc tốt nhưng trước đây Đào Đào từng bị bọn lừa đảo bắt đi, bây giờ thả cho cô ta ra ngoài làm việc khó tránh khỏi sẽ giãm lên vết xe đổ.
"Em chịu!" Đào Đào không biết từ khi nào đã đi vào trong, trong tay xách thịt heo vừa mới mua được ở dưới lầu về: "Đại sư, em muốn làm, em không sợ bị bắt, so với những gì mà mấy tên độc ác kia gây ra thì em ở nhà mới là sống không bằng chết."
Lâm Kiến Quốc vừa định phản bác nhưng nghĩ đến lời mà mấy người kia vừa nói, cuối cùng anh ta lại cúi đầu.
"Đại sư, trước đây em bất cẩn cho nên mới trúng bẫy của bọn họ nhưng sau này sẽ không đâu." Trong mắt Đào Đào lóe lên vẻ dữ tợn: "Em nhất định phải sống thật đàng hoàng, không muốn nín nhịn!"...
Tô Niệm Tinh nhìn cô gái vẫn còn rất non trẻ kia, cô đi lên vỗ vào vai cô ta: "Được! Xét thấy em phải chạy qua chạy lại giữa ba nơi, mỗi tháng chị sẽ trả cho em tiền lương một nghìn đồng."
Thời buổi này tiền lương ở Thâm Quyến cao hơn công nhân ở Bắc Kinh một chút, chẳng qua, tiền lương một nghìn đồng ít nhất cũng phải lên được chức lãnh đạo bộ phận.
Hai mắt Đào Đào tỏa sáng, một nghìn?
Vậy không phải là tiên lương còn cao hơn cả của cha cô ta hay sao?
Nhưng cô ta vẫn hơi thấp thỏm, đại sư cho cô ta tiền lương cao như thế liệu có phải vì đang thương hại cô ta không?
Lâm Kiến Quốc vội vàng xua tay: "Đại sư, thế này không được, cô chịu dùng nó đã là giúp nó rồi, làm người không thể được đằng chân lân đằng đầu."
Tô Niệm Tinh cười ha ha: "Thật sự không phải đâu, thật ra đây là chính sách tiên lương cao để trong sạch hóa bộ máy chính trị ấy mà. Cho tiền lương cao để nhân viên chịu đựng được sự cám dỗ, sẽ không bị người khác mua chuộc. Cô ấy làm trợ lý của tôi sẽ tiếp xúc với toàn là bí mật, nếu như bị người đào mất vậy tôi sẽ thiệt hại nặng nề lắm."
"Cho dù không cho tiền lương cao thì nó cũng không thể phụ lòng cô được, cô đã cứu mạng nó cơ mà." Lâm Kiến Quốc kiên trì không chịu chấp nhận.
Đào Đào cũng thề thốt: "Đúng đó, đại sư, em sẽ không phản bội chị đâu."
Tô Niệm Tinh lại kiên trì muốn cho: "Chạy đi chạy về thật ra cũng rất vất vả"
Đùn tới đùn lui, Đào Đào chỉ chịu nhận tiên lương tám trăm đồng. Bên ngoài còn có người ngoài thích nghe chuyện hóng hớt nên Tô Niệm Tinh cũng không tiện từ chối thêm, chỉ đành đồng ý với cái giá này.
Tiếp theo đấy, Đào Đào vẫn luôn đi theo đám người Tô Niệm Tinh để dẫn đường hoặc là mua đồ ăn cho cô.
Tô Niệm Tinh đăng thông báo tuyển dụng lên báo, có không ít người tới đây ứng tuyển, cô xem lý lịch trước rồi mới bàn chuyện sau, hỏi bọn họ có đồng ý đến Bắc Kinh phát triển không.
Cứ chọn lọc như thế, cuối cùng, cô cũng tìm được ba người phụ trách phù hợp với yêu cầu của mình, một người tên là Lý Học Công, một người là Trân Hồng Võ, một người là Tiền Kế Quân.
Trước đây Lý Học Công đã từng làm việc ở xưởng quốc doanh mười năm, sau này nghỉ việc đến Thâm Quyến tìm công việc khác và làm phó xưởng trưởng cho một công xưởng có vốn nước ngoài, nhưng năm ngoái công xưởng này đã bị rút vốn đầu tư, nhà xưởng bán cho thương nhân trong nước, đãi ngộ không còn tốt như ngày xưa nên anh ta muốn tìm một công việc khác.
Tô Niệm Tinh cũng coi như hài lòng với kinh nghiệm làm việc của anh ta, nếu thật sự chỉ từng quản lý một nhà xưởng tư nhân mà chưa từng quản lý công xưởng quốc doanh, vậy có khả năng sẽ rất bị động khi đối diện với mấy tay cáo già kia, có kinh nghiệm rồi, lúc xử lý cũng sẽ dễ dàng hơn.
Tình hình của Trân Hồng Võ cũng tương tự với Lý Học Công, có điều, không phải anh ta chê công xưởng có đãi ngộ kém mà là bị cậu em vợ của ông chủ đẩy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận