Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 229: Chó Nhớ Chủ

Chương 229: Chó Nhớ ChủChương 229: Chó Nhớ Chủ
Suy đoán này vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy rất có khả năng: "Nhất định chính là như vậy rồi. Trước đây tôi cũng có một người bạn bị mộng du. Tôi tới hỏi chuyện anh ta mà khi ấy anh ta còn đáp luôn nhé. Nhưng ngày hôm sau tôi hỏi lại thì anh ta lại nói mình ở nhà ngủ rất ngon, hoàn toàn không hề gặp tôi, chắc chắn là gần đây áp lực của cô quá lớn rồi."
Cô gái trẻ gật đầu: "Gần đây áp lực của tôi thật sự rất lớn, chị gái cũng vì chuyện này cho nên mới cho tôi mượn con cún của mình mấy hôm."
Cô ta lại vuốt ve con chó rồi đưa ra nghỉ vấn: "Nhưng mà quản lý tài sản của chúng tôi có trực ca đêm, nếu như tôi ra ngoài, chắc hẳn anh ta vẫn sẽ nhớ đi?"
"Nửa đêm quản lý tài sản cũng nằm vật trên bàn ngủ khò khò rồi cô ơi, làm sao anh ta có khả năng cả đêm không ngủ, chỉ ngồi trông đại sảnh được. Cô gái trẻ, cô nghĩ nhiều quá rồi." Mọi người lập tức phản bác.
Cô gái trẻ thấy mọi người nói chuyện chắc nịch nên cũng tin vài phần, còn tò mò hỏi bọn họ: "Vậy bệnh mộng du có thể chữa khỏi được không?”
"Không biết nữa, cô hỏi bác sĩ tư nhân của cô đi rồi giúp cô kiểm tra cẩn thận lại một phen. Cô vẫn còn trẻ tuổi, làm sao có khả năng mắc bệnh nan y được. Mấy cô gái trẻ như cô đừng có tự dọa sợ mình." Một người phụ nữ khuyên cô gái nghĩ thoáng một chút.
Những người khác cũng mồm năm miệng mười khuyên cô ta.
Cô gái trẻ cảm thấy mấy hàng xóm này đều rất đáng yêu, cũng vô thức nở nụ cười: "Được, tôi nhất định sẽ hẹn bác sĩ."
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười, cô còn chưa kịp mở miệng nói gì mà bọn họ đã mỗi người một câu giải quyết xong vấn đề rồi?
Cô nhìn về phía cô gái trẻ: "Cô còn cần tôi xem bói giúp cô nữa không?”
Cô gái trẻ vừa định nói không cần thì đột nhiên các hàng xóm phản ứng lại, bọn họ dùng vài ba câu giành mất việc làm ăn ngay trên đầu bà chủ quán mất rồi.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, trông giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chỉ sợ Tô Niệm Tinh vừa bực tức một cái là đuổi hết cả đám ra ngoài.
Cũng may mà Tô Niệm Tinh không nói gì cả.
Có một hàng xóm vội vàng sửa lời: "Cô cứ để cô ấy xem cho đi, cô hẹn bác sĩ tư nhân vừa phải đợi xếp hàng, vừa phải xin nghỉ, lãng phí nhiều thời gian như vậy, còn cô tìm cô ấy xem bói, cô ấy có thể lập tức nói ra ngay kết quả cho cô, bớt cho cô được bao nhiêu việc?"
Cô gái trẻ nghĩ lại thấy cũng đúng: Vậy cô xem giúp tôi một quẻ đi."
Chuyện của cô gái trẻ này không tính là gấp, Tô Niệm Tinh điều chỉnh trình tự xem bói, không xem chỉ tay trước mà ném lục hào kim tiền quẻ trước, sau đó là bói chữ, một loạt quy trình qua đi xong mối cầm ngón tay của cô gái để xem chỉ tay.
Khi rút tay về, vẻ mặt của cô rất kỳ lạ.
"Đại sư, tôi mắc chứng mộng du có phải không? Bệnh này phải chữa thế nào?" Cô gái trẻ nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ chờ mong.
Những thực khách khác cũng đang đợi cô trả lời.
Tô Niệm Tinh im lặng một lúc rồi nhìn về phía con chó trong lòng của cô gái trẻ: "Không phải cô mà là nó!" Động tác vuốt ve con chó của cô gái trẻ dừng lại, có hơi khó tin: "Làm sao có khả năng này được? Nó chỉ là một con chó thôi mà."
"Chị cô đã từng cho cô biết con chó này được cô ta huấn luyện chuyên nghiệp chưa?" Tô Niệm Tinh nhắc nhở cô ta.
Cô gái trẻ gật đầu: "Đương nhiên là có rồi, bằng không tôi cũng sẽ không nuôi nó đâu. Chị tôi mở một cửa hàng thú cưng, chị ấy nói chó đã thông qua huấn luyện mới có thể bán được với giá tốt."
Nhưng chị gái của cô ta lại chưa bao giờ từng nói chó còn biết mở cửa?
Cô ta không dám tin bèn bế con chó lên, nhưng nó thấp như thế này có thể mở cửa được sao?
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Nó thông minh hơn cô tưởng tượng đất, hơn nữa, chó thích nhất là những vật có mùi, dép lê chính là thứ mà nó thích nhất, cô nhớ lại xem lúc về nhà, có phải nó đang cắn dép lê của cô đi tới đi lui không?”
Cô gái trẻ trợn mắt líu lưỡi, ngây người rất lâu mới nhớ ra, quả đúng là như vậy thật, nhưng chó cắn đồ là chuyện rất bình thường cơ mà? Còn mở cửa có phải quá nghịch thiên rồi không?
Cô gái trẻ xoa đầu con chó, dùng giọng điệu vừa tự hào vừa kiêu ngạo để con con trai chó của cô ta: "Nó không chỉ biết mở mà còn biết đóng luôn sao? Sáng nào tôi tỉnh lại cửa cũng đều được đóng rất kỹ, chó ngoan thật giỏi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận