Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1123: Có Phải Như Vậy Sẽ Càng Tốt Hơn Không?”

Chương 1123: Có Phải Như Vậy Sẽ Càng Tốt Hơn Không?”Chương 1123: Có Phải Như Vậy Sẽ Càng Tốt Hơn Không?”
Cô muốn tìm được một người có nhân phẩm đáng để tin tưởng thật sự rất khó.
"Cứ mua đất trước đi đã, đợi em tìm được người tín nhiệm rồi lại giúp em khai phá sau vậy." Giám sát Lương nghĩ ngợi: "Nếu em thật sự không thể tìm được người tín nhiệm vậy cũng không sao. Không phải em nói trong tương lai nội địa có thể phát triển hay sao?
Vậy bây giờ em tích góp đất trước, khi đến hạn thì tiếp tục nộp thuế, đợi lúc nào phát triển rồi lại bán đất sau?
Có phải như vậy sẽ càng tốt hơn không?”
Ngược lại, câu nói này của anh đã nhắc nhở Tô Niệm Tinh: "Trước đây Quách Vân Khởi nói anh ta muốn đầu tư bất động sản, anh nói xem liệu anh ta có khả năng cũng đến nội địa đầu tư không?"
"Anh ta còn không bằng em nữa kìa." Giám sát Lương lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Tô Niệm Tinh lắc ngón tay: "Anh ta đúng là không bằng em thật nhưng vợ của anh ta lại rất có năng lực, rất giỏi quản lý công ty, tìm cô ta cùng đi đầu tư là em có thể bớt lo được nhiều lắm."
"Không phải cô ta đang mang thai hay sao?" Giám sát Lương cảm thấy cô hơi dễ quên rồi.
"Em cứ mua đất trước đã, đợi cô ta đẻ xong rồi, em sẽ bàn chuyện hợp tác với cô ta sau, đến khi ấy cô ta cũng đã đẻ con xong rồi, Lệ Chi Oa đã thành điểm du lịch hoàn thiện, tất cả những chỗ có thể khai phá đều đã được khai phá hết, nên cô ta chắc chắn sẽ dồn trọng tâm về phía nội địa, bọn em hợp tác với nhau sẽ tốt bao nhiêu." Tô Niệm Tinh càng nghĩ lại càng cảm thấy sáng kiến này không tồi.
Mấu chốt nhất là Trịnh Hạm Ninh sẽ không bỏ rơi mình ở hạng mục Lệ Chi Oa nên cô dùng người cũng yên tâm hơn.
Giám sát Lương nghĩ ngợi cẩn thận: "Được đấy."
Đột nhiên anh lại nghĩ đến một chuyện nữa: 'Không phải em cũng có cổ phần ở Lệ Chi Oa hay sao? Năm ngoái được bao nhiêu phần trăm?”
"Em đã tham gia cuộc họp rồi, năm ngoái khai phá rất nhiều hạng mục nên đang nợ ngân hàng không ít tiền, giờ vẫn chưa có tiền hoa hồng đâu. Nhưng sau này chắc hẳn có thể được chia tiền. Hạm Ninh nói nếu em vội dùng tiền thì có thể bán một phần cổ phần đi, chú của cô ta cũng muốn mua, cô ta có thể giới thiệu cho em."
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Nhưng tạm thời em cũng không cần dùng tiền."
Giám sát Lương cũng không nhắc đến chuyện này nữa: "Không biết đến khi nào thì công ty ở nội địa mới có thể vào thị trường Hương Giang, nếu lên thị trường Hương Giang thì chúng ta khỏi cần phải lo lắng rồi."
Hai người đều không am hiểu về đầu tư nhưng Tô Niệm Tinh đã nghĩ xong biện pháp hay rồi. Cô nhớ được tên của rất nhiều công ty đã lên thị trường nên có thể đầu tư trước khi bọn họ lên thị trường, thế này còn không kiếm bằng đầu tư sau khi lên thị trường rồi hay sao.
"Chúng ta tới nội địa khảo sát trước đi, nếu không tồi thì vẫn có thể đầu tư.
Bọn họ có nhiều tiền như thế hiển nhiên sẽ không đến thị trường cổ phiếu với tư cách là nhà đầu tư bán lẻ mà là trực tiếp đầu tư vào cổ phiếu bằng quỹ. Tô Niệm Tinh và giám sát Lương xác định xong hạng mục đầu tư mới đi chuyển đô la Hồng Kông thành nhân dân tệ, nhưng Kern lại vẫn chậm trễ mãi không thấy bóng dáng đâu.
Thẳng cho đến tận tối mùng bảy thì ông ta mới chủ động gọi điện cho cô và nói mình có việc bận, tạm thời không thể về được Hương Giang, lần sau sẽ theo cô tới nội địa đầu tư sau.
Tô Niệm Tinh không nhịn được mà oán trách với giám sát Lương: "Chắc chắn ông ta đang theo đuổi bà Martin rồi nên không rảnh qua đây đấy mà."
Giám sát Lương cảm thấy cũng có khả năng này đấy: "Về phương diện tình cảm thì người nước ngoài khá là cởi mở, hai đứa con của bà Martin lại không gần gũi với bà ta, nếu như Kern có thể ở bên cạnh ủng hộ bà ta thì nói không chừng bà ta sẽ lấy lại được tự tin."
Hai người thu dọn hành lý rồi đi ngủ sớm.
Trạm đến đầu tiên của bọn họ là ngồi máy bay đến thủ đô sau đó lại tới Tứ Xuyên, tiếp đó đến Thâm Quyến rồi mới ngồi phà vê Hương Giang.
Lần này năm vệ sĩ đều đã làm xong giấy thông hành nên có thể đi chung với bọn họ.
"Nếu như nhân thủ không đủ thì chúng ta đến Bắc Kinh thuê thêm một vài người nữa cũng được." Giám sát Lương kêu cô không cần thiết phải lo lắng.
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười: "Người nên lo lắng chắc là các anh đi? Các anh không biết tiếng phổ thông, người Bắc Kinh lại không nghe hiểu tiếng Quảng Đông và tiếng Anh, đến ngay cả hỏi đường mà các anh còn không hỏi được thì thôi, cho nên vẫn cứ ngoan ngoãn đi theo em đi."
Giám sát Lương thấy cô lộ ra vẻ mặt đắc ý mới thơm lên gò má cô: "Vậy em đừng có bỏ anh lại đấy." Đột nhiên một người nghiêm túc giống như anh lộ ra vẻ tủi thân như vậy khiến Tô Niệm Tinh làm sao có thể chịu được cơ chứ, cô cười ha ha vui vẻ: "Yên tâm đi, chị đây nhất định sẽ chăm sóc anh mà."
Giám sát Lương sa sâm mặt mũi, chị? Chị nhỏ hơn tám tuổi à?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận