Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 310: Bệnh Alzheimer

Chương 310: Bệnh AlzheimerChương 310: Bệnh Alzheimer
Anh hỏi Tô Niệm Tinh có bắt được tên trộm không?
Tô Niệm Tinh nói lại tình hình một lần.
A Hỉ xin lỗi giám sát Lương: "Là tôi nghĩ quá hiển nhiên rồi, tôi cho rằng thây ấy có thân phận, còn là một giáo viên thì không có khả năng ăn trộm đồ chứ, nhưng ai ngờ nhân phẩm lại chẳng liên quan gì đến nghề nghiệp như vậy chứ."
Giám sát Lương bật cười: "Cậu cũng không phải cảnh sát, không ngờ đến cũng rất bình thường thôi."
Nhắc đến chuyện này là A Hỉ lại giận dữ: "Chị chủ của chúng tôi còn mời thây ấy ăn tiểu long bao, thầy ấy không biết ơn cũng thôi đi lại còn nói không hề có chuyện như vậy nữa chứ, làm người sao có thể như thế được? Tôi thật sự không dám tưởng tượng học sinh mà thầy ấy dạy dỗ ra sẽ như thế nào nữa.”
Mới đầu, Lương Nhã Tĩnh còn nghe đến hăng say nhưng sau khi nghe được câu này của A HỈ, cô ta hơi nhíu mày: "Cậu nói thầy ấy không nhớ các cậu đã mời thầy ấy ăn tiểu long bao sao?"
A Hỉ gật đầu: "Đúng rồi, thây ấy còn nói không hề có chuyện như vậy, mới có ba ngày thôi mà, còn không phải là nói dối trắng trợn hay sao?"
Lương Nhã Tĩnh lại nhìn chằm chằm vào anh ta: "Có lẽ không phải thầy ấy nói dối đâu mà là thầy ấy không nhớ được thật đấy."
Mọi người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Hả? Không nhớ được? Chuyện từ ba ngày trước mà còn không nhớ được sao?"
Lương Nhã Tĩnh gật đầu: "Bệnh Alzheimer hay còn gọi là hội chứng suy giảm trí nhớ, biểu hiện ở giai đoạn đầu là có hành động hoàn toàn không phù hợp với bản thân, các hành vi thường thấy bao gồm: Đầu tiên là khả năng nhận biết suy giảm, ví dụ như trí nhớ kém đi.
Thứ hai là sự thay đổi trong khả năng sinh hoạt ngày thường, ví dụ như ban đầu có thể tự mặc quần áo còn bây giờ lại không được.
Thứ ba là sự khác thường trong hành vi nhận thức, ví dụ như trộm đồ."
Có thế nào Tô Niệm Tinh cũng không ngờ sự việc sẽ đi theo chiêu hướng này, chẳng trách khi chị Connie nghe thấy thầy Trần trộm đồ lại kinh ngạc như thế, hóa ra cũng không phải ông cụ tái phạm tội mà là sinh bệnh rồi.
"Trộm đồ thường là biểu hiện ở giai đoạn đầu của bệnh Alzheimer, tôi kiến nghị các cô nên thông báo cho người nhà của thây Trần đưa ông cụ đến bệnh viện kiểm tra, có lẽ còn có thể giảm nhẹ tình hình bệnh."
Bệnh Alzheimer không thể chữa khỏi mà chỉ có thể giảm bớt.
Tô Niệm Tỉnh nói lại chuyện này cho chị Connie biết, đối phương lại thông báo cho con trai của thầy Trần.
Chưa đến vài ngày, con trai của thây Trần đã tới quán cảm ơn Tô Niệm Tinh, cha của anh ta thật sự đã mắc bệnh Alzheimer: "Đều tại tôi cả, cha tôi liên tiếp nhiều lần trộm đồ của người ta nhưng tôi chỉ cảm thấy ông cụ đang rước thêm phiên phức cho mình, chứ lại không phát hiện ra có khả năng ông cụ bị bệnh."
Tô Niệm Tinh chỉ có thể khuyên anh ta nghĩ thoáng ra, bây giờ biết rồi vẫn còn kịp.
Các hàng xóm biết được thầy Trần bị bệnh nên mới trộm đồ, trong lúc nhất thời đều sững sờ hết.
Có vài người lại khó hiểu: "Tại sao bị bệnh lại trộm đồ?" Con trai thầy Trần giải thích: "Ông cụ xuất hiện chướng ngại mức độ thấp về khả năng nhận biết, bởi vì trí nhớ suy giảm nên rất hay quên, ông cụ tưởng rằng mấy thứ đó mà của mình nhưng theo quan điểm của chúng ta thì đó lại là ăn trộm."
Mọi người mới chợt hiểu ra, hóa ra là như vậy, cả đám không nhịn được mà thấy thông cảm cho con trai của thây Trân, nháo nhào an ủi anh ta.
"Chàng trai trẻ! Cha cậu nhất định sẽ khỏe lại thôi."
"Tôi nghe nói nhặt đậu có thể giảm nhẹ bệnh tình, cậu có thể cho cha cậu thử xem."
"Cũng có thể đánh bài, đánh cờ để vận động não nhiều hơn."
Tô Niệm Tinh lấy hai xửng tiểu long bao ra đưa cho con trai của thây Trần: "Cha anh rất thích ăn tiểu long bao ở quán chúng tôi, kêu thầy ấy sau này tới chỗ tôi ăn nữa nhé, nếu như còn trộm đồ tiếp thì anh cứ mang trả giúp tôi là được.'
Con trai của thầy Trần nhận lấy rồi vừa cười vừa cảm ơn mọi người: "Đã gây phiên phức cho mọi người rồi."
Các hàng xóm đồng loạt xua tay: "Không có gì."
Nhìn bóng lưng của đối phương rời khỏi quán ăn, các hàng xóm không nhịn được mà thương cảm: "Ai có thể ngờ được một người đang yên đang lành lại mắc phải căn bệnh này chứ, thật đáng thương quá."
"Đúng đó, con người vẫn không thể nhàn rỗi được đâu."
"Không phải con người không thể nhàn rỗi mà là đầu óc không thể để trang trít Phải động não đi!"
Mọi người mồm năm miệng mười đồng cảm với con trai của thây Trần, trong nhà có một ông cụ đãng trí, cả đời này cũng đừng hòng thăng chức tăng lương được. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận