Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 73: Đến Khi Ấy Bà Tuyệt Đối Sẽ Không Cản Cháu

Chương 73: Đến Khi Ấy Bà Tuyệt Đối Sẽ Không Cản CháuChương 73: Đến Khi Ấy Bà Tuyệt Đối Sẽ Không Cản Cháu
Tô Niệm Tinh muốn đến trung tâm thương mại đối diện để mua quà cho Văn Văn nhưng bà A Hương không muốn cô tiêu pha: "Cháu còn phải tiết kiệm tiền về nội địa nữa mà, tiên này phải bớt tiêu một chút."
Tô Niệm Tinh lại quyết tâm muốn mua: "Cháu cũng là chị của văn Văn, lần đầu tiên gặp mặt chắc chắn phải mua quà cho em ấy, ngày nào em ấy cũng nhìn thấy quà sẽ không còn quên cháu nữa."
Bà A Hương thấy cô nói rõ ràng đâu ra đấy, muốn cản cũng không cản được nên chỉ đành thôi.
Tô Niệm Tinh nhớ lại lúc nhỏ mình rất thích các loại đồ chơi khác nhau, vì thế cô cũng muốn mua cho Văn Văn. Nhưng suy nghĩ lại chợt thay đổi, có lẽ là vì lúc nhỏ cô quá thích chơi cho nên cô vẫn luôn học hành kém cỏi, không dám mua nhiều đồ chơi mà mua một quyển liên hoàn họa mà ở độ tuổi này của cô bé thích xem, rồi lại mua thêm cái váy công chúa nữa.
Giá vật ở trung tâm thương mại này khá được người yêu thích, thấy cô còn định mua tiếp, bà A Hương trực tiếp hô tiếc của, kéo cánh tay cô không cho đi vào nữa: "Đắt quá rồi, trẻ con lớn nhanh như thổi, phỏng chừng cái váy này chỉ có thể mặc được một mùa thôi, năm sau sẽ chật ngay."
Tô Niệm Tinh chưa từng làm người nghèo, cuộc sống khổ cực trong khoảng thời gian này đã khiến cô học được cách tính toán chỉ li.
Cô cũng biết tình hình kinh tế của bản thân không cho phép mình vung tay quá trán, chỉ đành siết chặt cái túi trong tay: "Đợi sau này cháu kiếm được nhiều tiền nhất định sẽ mua thật nhiều đồ cho Văn Văn."
Bà A Hương thấy khuyên được cô rồi cũng cười nói: "Được, đến khi ấy bà tuyệt đối sẽ không cản cháu."
Hai người ngồi xe buýt hai tầng, xách túi to túi nhỏ đến nhà mới của Văn Văn.
Cha mẹ nuôi của Văn Văn hơn ba mươi tuổi, họ Chung, sức khỏe của cả hai vợ chồng đều không có vấn đề, nhưng cũng không biết là vì vấn đề tâm lý hay là vì bận rộn với công việc cho nên hai người họ mãi vẫn chưa thể mang bầu, vì vậy mới lập đơn xin được nhận nuôi trẻ.
Bọn họ đợi mấy năm liền cuối cùng mới đến lượt mình, nhận nuôi Văn Văn, hiển nhiên cũng rất quan tâm chu đáo đến đứa nhỏ.
Bọn họ cũng vô cùng biết ơn bà A Hương bởi vì Văn Văn có quyền thừa kế tài sản, hơn nữa khoản tiền này đủ để cô bé dùng đến khi thành niên, cho nên cho dù bà A Hương không có thu nhập, chỉ dựa vào tiền trợ cấp để sống qua ngày thì vẫn có xác suất nhất định giành được quyền nuôi dưỡng Văn Văn.
Nhưng cuối cùng bà ta vẫn từ bỏ, bởi vì bà ta cảm thấy tuổi tác của mình đã lớn, không có cách nào bầu bạn với Văn Văn lâu dài, vẫn nên để cô bé được hưởng tình yêu thương của cha mẹ, chính phần vĩ đại này đã khiến người ta động lòng.
Ông Chung đã đi làm còn bà Chung thì ở nhà một mình trông Văn Văn, thấy bà A Hương dẫn một cô gái lạ mặt tới đây, cô ta tò mò nhìn qua.
Bà A Hương giới thiệu với cô ta: "Đây là Tô Niệm Tinh, người bày hàng chung với tôi, xem bói vô cùng chuẩn."
Bà Chung có hơi ngạc nhiên vì một cô gái còn trẻ tuổi như vậy đã đi hành nghề này rồi, cũng không coi câu xem bói chuẩn mà bà A Hương nói là vấn đề to tát gì cả, chỉ cho rằng là một lời khen rất bình thường cho nên cũng khách sáo khen một câu, muốn bắt tay đối phương.
Tô Niệm Tinh lại lắc đầu, nói mình có bệnh thích sạch sẽ rồi đưa quà mà mình mang tới Văn Văn. Đứa trẻ này trông thấy quà là rất vui sướng: "Chị Tinh Tinh, em biết chị, lần trước bà nội em tới đây có nói với em rằng chị với bà đang bày hàng xem bói chung."
Đứa trẻ này lớn lên rất đáng yêu, gương mặt nhỏ phúng phính, trắng trẻo mềm mại, đôi mắt linh động lại hữu thần, cha mẹ nuôi của cô bé chắc hẳn cũng đối xử với cô bé rất tốt cho nên cô bé mới không chịu một chút ảnh hưởng nào cả.
Tô Niệm Tinh chơi trò chơi với cô bé một lúc rôi cùng bà A Hương rời khỏi nhà cha mẹ nuôi.
Trên đường trở về, bà A Hương hỏi cô: "Cháu cảm thấy vận thế của Văn Văn thế nào?"
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười: "Tuy cháu chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng cũng biết không thể xem bói cho trẻ con."
Mệnh số của trẻ con không ổn định, nếu nói cho cô bé biết tương lai sẽ phất lên như diều gặp gió vậy có khả năng cô bé sẽ không cố gắng nữa, vậy vận mệnh cũng sẽ thay đổi, cho nên từ xưa đến nay không có mấy thuật sĩ lại đi đoán mệnh cho trẻ con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận