Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 146: Trượt Dốc

Chương 146: Trượt DốcChương 146: Trượt Dốc
Tô Niệm Tinh nở nụ cười sung sướng thì thấy kẻ khác gặp họa: "Bây giờ giá nhà đang tăng lên vùn vụt, tên đàn ông cặn bã này còn bán hết bất động sản đi vậy sau này nếu như công ty gặp phải cửa ải khó khăn sẽ không ai có thể cứu được ông ta."
Cô ra hiệu một con số cho bà A Hương xem: "Liên tiếp giảm bốn ngày, giá cổ phiếu trượt dốc 45,2%, gần như là giảm một nửa.
Nghe nói ông cụ nhà họ Giang đã tức đến nằm viện luôn rồi.
Loại người này thật đúng là hại người hại mình, thích bạn gái cũ thì anh phải kiên trì đến cùng chứ, đằng này cứ một mặc hãm hại một người phụ nữ khác.
Loại nhát gan hèn hạ này nên cho anh ta nghèo khó túng quẫn, để xem lúc đó tình nhân của anh ta còn có thể coi trọng anh ta nữa không."
Bà A Hương thấy mặt cô đỏ tưng bừng giống như ma men mới vội vàng đỡ cô: "Đây là chuyện của người khác, người trong cuộc phản ứng còn không lớn đến vậy, sao cháu lại kích động như vậy chứ?"
Tô Niệm Tinh mím môi, cô nghĩ đến ông nội mình.
Bà nội cô mất sớm, nhưng ông nội cô đã cùng tình nhân dây dưa tình tứ ngay từ khi bà nội cô còn chưa qua đời. Đợi sau khi bà nội qua đời rồi, ông còn trực tiếp đưa người nào cửa.
Bà kế đẻ một đứa con trai cũng chính là chú út của cô, luôn luôn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa ông và cha.
Cha cô sống rất khổ, nếu không phải cha đã lớn tuổi có thể tự bảo vệ bản thân thì chắc chắn sẽ bị bà kế hại. Tại sao cô không dám ra nước ngoài chơi?
Vì cô sợ bà kế của mình phát điên, tìm người xử lý cô, như vậy cũng tiện cho con của chú út kế thừa công ty.
Rõ ràng là lỗi của tên đàn ông cặn bã nhưng lại khiến người vô tội bị tổn thương, thật quá đáng ghét.
"Còn cả đứa con trai của tình nhân cũng thật đáng ghê tởm."
Tô Niệm Tinh nghĩ đến anh họ của nhà chú út, cả ngày chỉ biết đánh mạt chược mà làm như mình lợi hại lắm vậy, lần này nhìn thấy cô cũng lạnh lùng châm biếm, nói kháy cô vô dụng, chỉ biết tiêu tiền của gia đình.
Mà cô còn chưa chế nhạo anh ta làm cái gì lỗ cái đó đâu, loại người này còn có thể cho anh ta thừa kế công ty được sao?
Không đưa công ty xuống hố đã là may lắm rồi.
Bà A Hương thở dài một tiếng: "Ngược lại bà cảm thấy con gái của Thẩm Huệ Tây thật đáng thương, rõ ràng nên được sống trong yêu thương chiều chuộng nhưng lại bị ả tình nhân hủy hoại hết."
Tô Niệm Tinh phẩy tờ báo: "Không đâu bà ơi, Thẩm Huệ Tây là một người có tư tưởng sáng suốt, tuy rằng không có đầu óc kinh doanh nhưng biết thỏa mãn, quý trọng hạnh phúc lại yêu thương con gái. Bà ta đã lấy được quyền nuôi dưỡng con gái rồi, sau này họ sẽ hạnh phúc thôi."
Kiểu con gái từng bị đánh đòn hiểm như vậy thường tính bền bỉ đều sẽ rất mạnh, cô bé đã học được cách thích ứng với môi trường sống khắc nghiệt, đến khi cuộc sống trở nên tốt hơn, tài nguyên đồ dồn về phía cô bé thì cô bé sẽ quý trọng điều kiện hiện có, giống như một bông hồng kiêu ngạo đâm nhánh mới vậy.
Trong lúc hai người đang nói chuyện đến hăng say thì Thẩm Huệ Tây dẫn một cô gái trẻ mười lăm, mười sáu tuổi tới.
Tô Niệm Tinh và Thẩm Huệ Tây chào hỏi nhau, ánh mắt lại liếc qua cô gái đứng khép nép sau lưng mẹ mình.
Gầy yếu và nhỏ nhắn, làn da còn đen hơn cả cô, ánh mắt nhìn người mang theo chút sợ hãi và ngại ngùng.
Kiếp trước lúc Tô Niệm Tinh về nông thôn du lịch cũng đã từng thấy không ít cô gái như vậy, nỗi sợ hãi của bọn họ phần lớn đều là sợ sự vật mới, cảm thấy lo lắng vê những thứ chưa biết.
Nhưng cô gái này sinh ra ở Hương Giang, xung quanh là những tòa cao ốc đồ sộ và ngựa xe như nước, cho nên e rằng, nỗi sợ hãi thể hiện ra một cách tự nhiên khi trông thấy người lạ là vì cảm xúc tự ti sinh ra trong con người.
Trông mấy giây cô nhìn đối phương, cô gái dường như rất không thích ứng được mà liều mạng rúc ra đằng sau Thẩm Huệ Tây.
Thẩm Huệ Tây cười với hai người rồi bảo: "Đây là con gái tôi, Hi Hi, tôi đặc biệt đặt biệt danh này cho con bé."
Bà ta kéo đứa con gái ngồi xuống, ra hiệu cho cô bé cảm ơn Tô Niệm Tinh: "Đừng sợ, họ đều là người tốt cả, đặc biệt là chị gái này xem bói vô cùng lợi hại.'
Hi Hi khẩn trương bám chặt lấy Thẩm Huệ Tây, cái đầu nhỏ hơi ngẩng lên liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu, trông giống một con động vật nhỏ bị kinh hãi.
Trạng thái của cô gái này rõ ràng không được bình thường nhưng Thẩm Huệ Tây lại chăm sóc cô bé giống như đối xử với một đứa trẻ bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận