Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 736: Tôi Nhất Định Sẽ Khiếu Nại Bọn Họ

Chương 736: Tôi Nhất Định Sẽ Khiếu Nại Bọn HọChương 736: Tôi Nhất Định Sẽ Khiếu Nại Bọn Họ
Các nhà tâm lý học cũng đã từng làm qua thực nghiệm tương tự như vậy, cụ thể gọi là "Thí nghiệm cách ly giác quan." Trong môi trường khép kín chỉ cho phép bạn ăn uống, đi thải và ngủ, còn những cái khác đều không cho phép, không có đến mấy người có thể kiên trì được đến bảy mươi hai tiếng.
Nếu Diệp Thắng Thiên thật sự giam cầm giám sát Lương hai ngày giống như anh ta nói vậy trạng thái tinh thần của giám sát Lương nhất định sẽ bị tàn phá.
Cánh cửa bị mở ra, Tô Niệm Tinh theo bản năng nhíu mày nhìn qua, mấy người Đại Lâm trở về với vẻ chán chường ủ rũ.
Nhìn vẻ mặt này của bọn họ là có thể đoán ra được tiến triển sự việc không hề thuận lợi, nhưng Lương Nhã Tĩnh vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Thế nào rồi?"
Đại Lâm lắc đầu: "Không được! Sir Trương không đồng ý thông báo với truyền thông. Tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã sớm phát lệnh truy nã rồi, vất vả lắm các thị dân mới quên được chuyện này nên không thể nhắc lại với bọn họ nữa."
Trước đó Diệp Thắng Thiên trở lại giang hồ và nhiều lần cướp bóc, các tờ báo lớn đã chế giễu đội cảnh sát Hương Giang vô năng, các thị dân còn đứng trước cổng đồn cảnh sát diễu hành để thị uy. Đội cảnh sát đã phải chịu áp lực rất lớn. Nếu bây giờ nói cho các thị dân biết cảnh sát cũng bị bắt cóc luôn rồi vậy bọn họ còn có uy tín gì nữa không?
Lương Nhã Tĩnh nhíu chặt mày: "Bọn họ chỉ nghĩ đến danh vọng của đội cảnh sát mà không hề màng đến sự sống chết của anh trai tôi một chút nào cải! Tôi nhất định sẽ khiếu nại bọn họi" Cô ấy móc con điện thoại di động ra định gọi điện nhưng lại không ngờ điện thoại vang lên trước, là một dãy số lạ, cô ấy nôn nóng nhận máy ngay.
Đầu bên kia điện thoại truyên tới một giọng nói quen thuộc. Lúc này, Lương Nhã Tĩnh vẫn luôn sợ hãi và hoảng hốt lập tức sụp đổ: "Cha, mẹ, vẫn chưa tìm được anh con."
"Cái gì? Các con đã tìm tổng cảnh ti chưa? Ông ta có thể giúp được chứ?"
"Vậy bây giờ con sẽ qua đó ngay." Lương Nhã Tĩnh lau nước mắt rồi lập tức khởi động xe .Jeep.
Mấy người Đại Lâm cũng leo lên xe: "Cha mẹ cô quen anh Nhất nữa sao? Lợi hại như vậy?”
Nhưng sao chưa bao giờ từng nghe sir Lương nhắc đến chuyện mình còn có tầng quan hệ này nhỉ?
Lương Nhã Tĩnh chỉ hơi nghĩ một chút đã có thể hiểu được ngay: "Ông ngoại tôi là vua tàu thủy Tô Ngọc Bạch, ông có quen tổng cảnh ti, phỏng chừng cha mẹ tôi dùng danh nghĩa của ông ngoại mới gặp được anh Nhất."
Đại Lâm kích động hô lên: "Tô Ngọc Bạch? Vua tàu thủy thế giới Tô Ngọc Bạch sao?"
"Lần này tốt rồi, có anh Nhất ra mặt thì chắc chắn sẽ lập được tổ chuyên án, nhất định có thể bắt được hung thủ." Trên gương mặt của Trương Chính Bác lộ ra vẻ mừng rơn.
Những người khác cũng đã phấn chấn hơn hẳn.
Đến tổng cục cảnh sát, một nhóm người được mời vào trong phòng họp, Tô Niệm Tinh thành công gặp được anh Nhất trong miệng bọn họ.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, không giận tự uy, ông ta đang trao đổi với một người đàn ông khác.
Lương Nhã Tĩnh vừa nhìn thấy cha mẹ đã lập tức lao tới: "Daddy, mummy, cuối cùng hai người cũng về rồi, anh con vì cứu con nên mới bị bọn bắt cóc đó bắt đi."
Mẹ của Lương Nhã Tĩnh là Tô Tú Tuyết vỗ lên vai con gái: "Không trách con, anh con làm cảnh sát, đối phương hận anh con vì đã bắt mình cho nên mới bắt cóc anh con, không liên quan gì đến con cả."
Bà ấy còn muốn an ủi con gái thêm vài câu nữa nhưng lại bị một giọng nữ ngắt ngang: "Bà Lương, chào cô ạI"
Bàn tay bà ấy lại bị người nắm lấy, Tô Tú Tuyết nghiêng đầu nhìn qua lại chỉ thấy đó là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi.
Lương Nhã Tĩnh lau nước mắt rồi giải thích: "Mẹ, đây là đại sư mà con mời tới, xem bói linh lắm, mẹ cứ để cô ấy bói cho mẹ một quẻ đi, có lẽ cô ấy có thể bói ra được anh con."
Tô Tú Tuyết chợt hiểu ra, bà ấy lặng lẽ đợi kết quả của cô.
Nhưng lần này video mà Tô Niệm Tinh nhìn thấy vẫn là thời gian thực như cũ, giống y như đúc với của Lương Nhã Tĩnh.
Thấy cô không bói ra được gì, Lương Nhã Tĩnh gọi cả cha mình tới xem bói cùng.
Lần này kết quả vẫn như thế khiến Tô Niệm Tinh có hơi thất vọng.
Ngược lại, Tô Tú Tuyết cũng không hề nói ra mấy lời cạnh khóe gì cả, bà ấy kêu mấy người họ ra phòng họp bên ngoài đợi kết quả trước.
Tô Niệm Tinh chỉ đợi trong phòng họp đúng hai phút thì bên ngoài có không ít cảnh sát đi tới, hình như là được điều tới từ bộ phận khác, xem chừng thật sự đã bị Trương Chính Bác nói trúng rồi, bọn họ định thành lập một tổ chuyên án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận