Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1098: Lát Nữa Đừng Có Phát Ra Tiếng Kỳ Quái Đấy

Chương 1098: Lát Nữa Đừng Có Phát Ra Tiếng Kỳ Quái ĐấyChương 1098: Lát Nữa Đừng Có Phát Ra Tiếng Kỳ Quái Đấy
Chú Mính áp lại gần: "Liệu có phải người vẫn chưa chết mà chỉ không muốn lộ mặt thôi. Có vài người thật sự không thích giao tiếp với người khác mà chỉ thích rúc trong nhà." Ông ta chỉ vào chú An: "Hàng xóm của ông ta chính là người như thế."
Chú An cũng gật đầu: "Đúng đó, người trẻ tuổi sống bên cạnh nhà tôi học máy tính, nguyên một ngày trời chỉ ở trong nhà, chân không bước ra khỏi cửa, cậu ta giúp người tìm BUG ở trên mạng cũng có thể kiếm được tiền. Có khả năng con trai bà ta cũng như thế chăng."
Phiên dịch không dịch lại lời của chú Minh và chú An cho người ngoại quốc nghe mà nhìn về phía Tô Niệm Tinh, ý tứ rất rõ ràng "cô có thể nhận không."
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh cũng không đoán ra được nguyên nhân nên ném lục hào kim tiền quẻ trước, từ quẻ tượng cho thấy thì bản thân đối phương hoàn toàn chưa chết.
Cô lại xem chỉ tay cho người phụ nữ, sau khi xem xong, cả người cô như bị sét đánh trúng vậy.
Chú Minh thấy cô lộ ra vẻ mặt này mà hai mắt sáng ngời, như thể sắp tới sẽ được nghe một chuyện lớn ghê gớm gì đó mà hô hoán những người khác: "Mau! Kéo ghế qua đây ngồi đi, đại sư lại sắp tuyên bố một chuyện phá hỏng tam quan nữa rồi, tôi đảm bảo các người sẽ kinh ngạc rớt cằm cho mà xeml"
Chú An vỗ ngực với vẻ tự tin đầy mình: "Tôi chính là người đã từng trải sự đời, trên đời này, chuyện có ly kỳ đến đâu cũng không đủ khiến tôi kinh hãi, đại sư, cô cứ việc nói thẳng ra đi." Các hàng xóm khác không để ý đến bọn họ mà nhìn đại sư với vẻ chờ mong, đợi cô thốt ra câu kinh người.
Tô Niệm Tinh vuốt trán, mấy người này thật sự chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi, cô nói với bọn họ: "Lát nữa đừng có phát ra tiếng kỳ quái đấy, tránh cho lại dọa sợ khách hàng.”
Cô không nói còn đỡ, vừa nói như vậy xong trong lòng mọi người đã bắt đầu lẩm bẩm, lẽ nào chuyện lần này còn ảo ma hơn? Vậy bọn họ phải nghe cho thật kỹ mới được.
Tô Niệm Tinh nhìn về phía phiên dịch và ra hiệu cho đối phương giúp dịch lại: "Thật ra con trai của bà ta chưa từng rời đi mà vẫn luôn ở bên cạnh bà ta."
Phiên dịch nhìn cô với vẻ nghi ngờ, là sao đây?
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho anh ta cứ dịch lại trước.
Người ngoại quốc nghe xong, trên gương mặt tràn đây vẻ mơ hồ, sau đó những tiếng xì xà xì xồ thốt ra.
Phiên dịch nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Là ai?"
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Con trai bà ta đã biến thành con gái và sống ngay bên cạnh nhà bà ta, thường xuyên nói chuyện với bà ta, thi thoảng còn cùng nhau đi cà phê nữa đó."
Các hàng xóm hít ngược một ngụm khí lạnh, phiên dịch cũng sững sờ rất lâu, ngược lại, người phụ nữ ngoại quốc kia lại gấp đến vò đầu bứt tai, kéo cánh tay của phiên dịch và kêu anh ta mau dịch lại.
Phiên dịch đè thấp giọng giải thích cho đối phương nghe, còn các hàng xóm láng giềng thì lại bùng nổ như cái chợ vỡ.
Chú An vỗ vào bàn rồi dựng ngón cái lên với Tô Niệm Tinh: "Chuyện lần này còn bùng nổ hơn mấy câu chuyện trước đó, nhân vật chính của mấy câu chuyện kia đều là vất vả lắm mới tìm được người. Còn lần này thì khác, cậu ta tự hại mình luôn, đúng là tàn nhẫn thật, nhưng rốt cuộc là cậu ta muốn gì chứ?"
Thím An cũng không tài nào hiểu được: "Phụ nữ biến thành đàn ông thì có lợi ích gì? Một người đàn ông như cậu ta lại biến thành phụ nữ, đây không phải là chặn đứt đường làm quan của mình hay sao?"
Tuy rằng mấy năm gân đây ở Hương Giang vẫn đang đề xướng "nam nữ bình đẳng, cùng làm việc cùng nhận lương", nhưng địa vị của nam giới và nữ giới vẫn không công bằng như cũ.
Không nói cái khác mà chỉ nói ở đồn cảnh sát thôi, tuy rằng cũng có nữ cảnh sát nhưng tốc độ thăng chức của bọn họ còn lâu mới bì kịp được với cảnh sát nam. Còn cả quản lý cấp cao ở các công ty lớn cũng chưa thấy được đến mấy người phụ nữ.
Người phụ nữ nước ngoài nghe phiên dịch nói xong mà cả người như bị sét đánh ngang tai, bà ta lùi lại hai bước, ngón tay bấu vào bàn đến trắng bệch, miệng lẩm bẩm gì đó.
Các hàng xóm muốn khuyên nhưng lại không biết tiếng Pháp nên chỉ có thể sốt ruột không.
Tô Niệm Tinh kêu phiên dịch khuyên bà ta nghĩ thoáng một chút: “Chuyện đã như thế rồi, muốn cứu vãn cũng không còn kịp nữa mà chỉ có thể chấp nhận thôi.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận