Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1089: Bao Giờ Thì Anh Về Đồn Làm Việc Trở Lại

Chương 1089: Bao Giờ Thì Anh Về Đồn Làm Việc Trở LạiChương 1089: Bao Giờ Thì Anh Về Đồn Làm Việc Trở Lại
"Bị giam ở thành phố Phoenix, nghe nói Pasco đã đi từng nơi tìm một rồi cuối cùng cũng tìm được em trai." Kern nghe xong báo cáo của Pasco lại chúc mừng anh ta đã tìm được em trai.
Sau đó, ông ta đưa điện thoại lại cho Tô Niệm Tinh, Pasco muốn mời cô đi ăn cơm.
Tô Niệm Tinh nói lại tin mình sắp phải rời khỏi Mỹ cho anh ta biết, anh ta có hơi tiếc nuối: 'Lần sau tới Mỹ nhất định phải thông báo cho tôi biết đấy, tôi phải cảm ơn cô tử tế mới được, không có cô thì có khả năng cả đời này tôi cũng không gặp được em trai mình mất."
Cúp máy xong, Tô Niệm Tinh tiếp tục thu dọn hành lý, sau đó thanh toán tiền lương cho hai vệ sĩ bên Mỹ kia, tiếp đó là dẫn những người còn lại ngồi xe đến sân bay.
Lúc trước khi lên máy bay, Kern lại nhận được điện thoại, lại có người muốn mời Tô Niệm Tinh đến xem bói nhưng lại bị ông ta dùng vài ba câu từ chối: "Nếu như có chuyện gấp thì có thể đến Hương Giang, cô ấy đã về Hương giang rồi."
Tô Niệm Tinh và Kern vẫy tay tạm biệt nhau, bước qua cửa máy bay và rời khỏi mảnh đất này, trở về địa bàn thuộc về cô.
Từ New York về Hương Giang mất mười sáu tiếng đồng hồ, khi tới Tô Niệm Tinh còn có hứng thú ngắm nhìn phong cảnh và tâng mây bên dưới, nhưng lúc về, gân như phần lớn thời gian của cô đều đang ngủ.
Xuống khỏi máy bay, Tô Niệm Tinh cho các vệ sĩ được nghỉ để bọn họ ai về nhà nấy, ngoại trừ Đại Đao là phải tiễn cô về nhà. Những vệ sĩ khác xách hành lý của mình vui vẻ rời đi, Đại Đao và giám sát Lương thì giúp Tô Niệm Tinh xách hành lý vê nhà ở, sau đó Đại Đao mới mang đồ của mình về nhà.
Giám sát Lương nạp pin cho điện thoại rồi cùng Tô Niệm Tinh dọn dẹp hành lý.
"Bao giờ thì anh về đồn làm việc trở lại? Hôm nay hay là ngày mai?"
Giám sát Lương nghĩ ngợi: “Anh muốn đi tìm Nhã Tĩnh để tặng quà cho con bé trước đã rồi buổi chiều mới tới đồn sau."
Anh chia các món quà đã mua được ra thành từng túi, đợi lát nữa có thể xách qua đi.
Sắp xếp quà cáp xong, anh lại quét dọn nhà cửa một lượt, một tuần không về rồi, . nhà cửa đến đâu cũng toàn là bụi.
Đợi anh dọn dẹp xong đã là một tiếng sau, trong hành lang truyên tới tiếng đi lại của hàng xóm, sắp tới giờ đi làm rồi, anh gọi một cuộc đến đồn cảnh sát.
Đâu bên kia điện thoại là Đại Lâm, cách một cái điện thoại mà vẫn có thể nghe được anh ta đang than thở: 'Sir Lương, cuối cùng thì anh cũng về rồi, bọn em đã sắp phát điên luôn rồi đây."
Trong lòng giám sát Lương căng thẳng: "Đã xảy ra vụ án lớn gì rồi sao?"
"Không xảy ra án lớn nhưng gần đây trộm cắp nhiều kinh khủng."
Giám sát Lương liếc mắt nhìn giờ, bây giờ là tám giờ sáng, vậy mà Đại Lâm đã đến đồn cảnh sát rồi, xem chừng là bận thật.
Anh nghĩ ngợi một chút rồi thay đổi kế hoạch, đến đồn cảnh sát trước, đợi buổi tối sẽ đi tìm Nhã Tĩnh sau. Anh xuống dưới mua hai phần đồ ăn sáng rồi cùng ăn với Tô Niệm Tinh, tiếp đấy mới xách quà ra ngoài đi làm trước.
Tô Niệm Tinh cũng không nán lại ở nhà mà xách quà mình đã mua được đến quán ăn.
Các hàng xóm vừa trông thấy cô đã đi lên đón: "Đại sư, đại sư, cuối cùng thì cô cũng về rồi."
"Đại sư, bộ quân áo này của cô đẹp thật đấy." Thím An nhìn cái áo khoác trên người cô tôn dáng vô cùng, sau khi mặc lên trông lại càng đẹp ra.
"Đại sư, son của cô là màu số mấy thế? Tôi cũng muốn mua một thỏi." Cũng có thực khách sáp qua đó bắt chuyện.
Tô Niệm Tinh lần lượt ứng phó với từng câu hỏi của mọi người rồi nói chuyện phiếm với các hàng xóm.
Qua mười giờ, gân như các thực khách đều đã đi hết thì Tô Niệm Tinh mới chia quà mà mình đã mua về cho các hàng xóm và nhân viên.
Các hàng xóm cười không khép được mồm, ngoài miệng thì lại khách sáo vài câu: "Khách sáo quá, cô đi đến Mỹ một chuyến còn mang quà về cho chúng tôi, thế này cũng tốn không ít tiền đi? Bên đó giá cả cũng đắt biết bao."
Ngoài miệng thì khiêm tốn nhưng tay thì lại không nhàn rỗi, đã sớm nôn nóng bóc quà ra xem rồi.
Chú Minh vui vẻ mở hộp bọc bên ngoài ra: "Đây là nước hoa à?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, đồ trang điểm ở nước ngoài nhập vào Hương Giang chúng ta phải đóng thêm thuế, còn mua ở nước ngoài thì rẻ hơn một chút. Cái này rất không tồi, là nước hoa kiểu nữ, tặng cho vợ chú dùng là vừa vặn." Chú Minh cười đáp: "Cô suy nghĩ thật chu toàn."
Chú An liếc mắt nhìn túi của vợ mình mà hai con mắt trừng to với vẻ khó tin: "Không phải cô cũng tặng tôi nước hoa đấy chứ, rồi một mình bà ấy có dùng hết hai chai được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận