Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1250: Sao Lại Nấu Nhanh Như Vậy

Chương 1250: Sao Lại Nấu Nhanh Như VậyChương 1250: Sao Lại Nấu Nhanh Như Vậy
Không gian trong căn biệt thự này rất lớn, bước ra khỏi nhà bếp phải đi một lúc mới đến phòng khách, bên này sử dụng cửa sổ chạm đất có tâm nhìn mở rộng, mở một góc cửa sổ ra là có thể đi vào sân , bên dưới chính là sườn núi. Lúc này đã có lan can thủy tinh rào lại. Căn nhà được xây ở sườn núi, từ trên nhìn xuống có thể trông thấy diện mạo của Hương Giang.
Nếu buổi tối nhìn xuống chỉ có càng đẹp hơn thôi.
Cô vê phòng khách rồi bật tivi lên, trên đó đang phát sóng bản tin, lại có thêm một vụ tự sát nữa, chính là vụ án ở ngọn núi mà bọn họ đã đi ngang qua trước đó.
Nạn nhân là một học sinh, bởi vì thi trượt đại học bị cha mẹ trách móc, tinh thần áp lực quá lớn nên mới chọn quyên sinh.
Cha mẹ đang bị cảnh sát cản lại, bọn họ khóc đến mức gần như ngất xỉu, Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, vừa thấy thương cho bọn họ vừa thấy hận bọn họ đã tạo áp lực quá lớn lên con trẻ.
Nạn nhân này chính là vụ tự sát thứ sáu trong tháng này.
Tô Niệm Tinh xoa cằm, nói cách khác là trước khi cô rời khỏi Hương Giang thì án tự sát đã phát sinh rồi, chỉ là vào thời điểm ấy phía cảnh sát cho rằng đây là án tự sát đơn thuần nên không coi là vấn đề to tát gì hết, thẳng cho đến khi phát hiện ra di chúc có vấn đề mới thành lập án và điều tra.
Nhìn mấy người trẻ tuổi này lần lượt mất đi sinh mạng mà tâm trạng cô vô cùng phức tạp, kiếp trước cô thường xuyên đi du lịch, cũng đã từng nhìn thấy có du khách nhảy xuống vách núi tự sát ngay tại khu thắng cảnh, nếu không phải thật sự không thể sống tiếp thì ai lại muốn tự sát chứ. Chết rồi là mất hết, là không còn gì nữa.
"A Tinh, đi rửa tay ăn cơm thôi."
Giám sát Lương bưng thức ăn ra ngoài, Tô Niệm Tinh lập tức tắt tivi đi, cô rửa tay xong lại vòng đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống.
Trên bàn cơm có bốn món và một canh, Tô Niệm Tinh kinh ngạc: "Sao lại nấu nhanh như vậy?"
"Anh đã xử lý sẵn nguyên liệu từ trước rồi, trực tiếp bỏ vào nồi là được." Giám sát Lương rót một cốc nước hoa quả cho cô: "Em ở châu Âu chắc là đã uống không ít rượu vang rồi đúng không, hôm nay đổi thành nước hoa quả, được chứ?”
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Được chứ, nước hoa quả lành mạnh hơn."
Hai người cụng ly sau đó bắt đầu ăn cơm.
Khi màn đêm buông xuống, hai người đứng ở ban công ngắm nhìn hàng vạn ngôi nhà sáng đèn ở bên dưới rồi lại trở về tâng hai, trải qua một đêm tối kỳ diệu.
Sáng ngày hôm sau, lúc Tô Niệm Tinh tỉnh dậy thì giám sát Lương đã đi làm trước rồi, mấy người Đại Đao thì ở bên dưới nhà đợi cô.
Bọn họ chuyển hành lý lên xe, Tô Niệm Tinh khéo léo từ chối kiến nghị được giúp lái xe của Đại Đao: "Tự tôi lái được."
Đây chính là con xe mới của cô, cô muốn cảm nhận một chút.
Lái xe xịn đúng là rất thoải mái, thậm chí lái lên đường lớn rồi, những chiếc xe khác cũng tự động duy trì khoảng cách với cô, chỉ sợ đụng vào xe của cô, tránh cho lại rước thêm phiền phức không cần thiết cho mình.
Tô Niệm Tinh một đường lái như bay đến đường Paterson, mọi người vẫn chưa biết cô đã vê cho nên mở cửa quán xong, cô lại đến quán ăn nói chuyện phiếm với các hàng xóm.
Các hàng xóm đang thảo luận về vụ án tự sát mới nhất.
Chú An đồng cảm với con trẻ nhất, sau khi biết được học sinh vừa mới qua đời kia mới mười bảy tuổi là ông ta đau lòng không chịu được, còn chửi mắng cha mẹ vô năng: "Bản thân bọn họ đều rất bình thường mà tại sao không thể chấp nhận được việc con cái mình bình thường cơ chứ."
"Ai nói không phải chứ, cứ cố tình muốn ép con đến chỗ chết cơ, chắc hẳn thằng nhỏ phải tuyệt vọng lắm."
Các hàng xóm thảo luận sôi nổi, Tô Niệm Tinh thì đứng trước quây thu ngân kiểm tra sổ sách chứ không tham gia vào cuộc tranh luận.
Không lâu sau, có một người phụ nữ đi vào, trông tinh thần của đối phương không được ổn cho lắm, nghe thấy các hàng xóm chửi mắng người, bà ta sợ đến mức cả người run bắn lên.
Lúc Tô Niệm Tinh ngẩng đầu vừa vặn trông thấy một màn này, cô hơi nhíu mày quan sát bà ta, đối phương dường như cảm giác được, lại theo bản năng tránh khỏi tâm nhìn của cô.
"Đại sư, đại sư!" Đúng lúc này, bác A Cam không biết từ khi nào đã chen đến trước mặt: "Cô có thể bói ra hung thủ đứng đằng sau là ai được không?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không được, cháu chỉ có thể dựa vào người thân của nạn nhân để bói ra nạn nhân thôi."
Bác A Cam thở dài đầy thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận