Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1148: Bọn Họ Đang Muốn Thị Uy Đấy Sao

Chương 1148: Bọn Họ Đang Muốn Thị Uy Đấy SaoChương 1148: Bọn Họ Đang Muốn Thị Uy Đấy Sao
Lãnh đạo của chính phủ thành phố từ bên trên vội vàng đi xuống duy trì trật tự, họ tỏ vẻ vẫn còn đang thương lượng, vẫn chưa quyết định gì cả.
Trương An Khang trông thấy cảnh tượng này lập tức gọi cấp dưới tới mở một con đường rồi ra hiệu cho đám người Tô Niệm Tinh đi lên tầng.
Nhìn thấy cô, mấy nhân viên kia còn hô to hơn.
Giám sát Lương nắm chặt lấy tay cô: "Bọn họ đang muốn thị uy đấy sao?"
Tô Niệm Tinh thấp giọng nói: "Phỏng chừng là lãnh đạo trong xưởng muốn lợi dụng nhân viên để ép lãnh đạo của ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc, không cho phép bọn họ sa thải người ấy mà."
Giám sát Lương nhìn cô với vẻ khẩn trương, Tô Niệm Tinh nhéo vào tay anh để ra hiệu cho anh chớ có kích động. Bây giờ đang là lúc vật tay, đôi bên đều tự có chiêu thôi.
"Chúng ta tiếp tục chủ đê ngày hôm qua, liên quan đến vấn đề sa thải nhân viên..." Phó chủ nhiệm Vương vừa định mở miệng thì Tô Niệm Tinh lại giơ tay trước.
"Tôi nói trước nhé, trước khi về nội địa tôi vẫn luôn chần chừ không biết có nên đầu tư vào công thương nghiệp hay không. Nói thật, đối với lĩnh vực này thì tôi dốt đặc cán mai, cho nên tôi càng muốn đầu tư vào bất động sản hơn.
Hôm qua tôi đã đi một chuyến đến Trung Quan Thôn và phát hiện ra Stone Group là một công ty rất có tiềm năng phát triển, thật sự rất hợp với ý tôi. Ở bên Hương Giang tôi cũng chơi điện tử, và tương lai cũng chính là thiên hạ của công ty công nghệ, cho nên tôi đã quyết định đầu tư ba nghìn vạn cho Stone Group.
Tôi nói xong rồi."
Cô ra hiệu cho phó chủ nhiệm Vương tiếp tục, những người khác thì lại thay đổi sắc mặt.
Xưởng sản xuất xe đạp đã cấp chứng từ được một năm rưỡi rồi, trong xưởng đã số vào chẳng bằng số ra, toàn bộ nhà xưởng đều đang đợi phú thương mua lại rồi còn tiện phát tiền lương cho mọi người nữa. Cũng có lãnh đạo muốn nhận nhà xưởng nhưng cần phải bỏ ra ba trăm vạn.
Đáng tiếc, chẳng ai trong số bọn họ có thể bỏ ra được nhiều tiền như thế.
Giờ cô chịu chi một nghìn vạn, không thể nghi ngờ gì đây chính là một chuyện đáng ăn mừng đối với nhà xưởng, nhưng cô vừa mới tới đã đòi sa thải nhiều công nhân viên như thế, thậm chí đến ngay cả lãnh đạo xưởng cũng không chịu nhận, ít nhiều gì thì hành động này vẫn khiến người ta phản cảm.
Tiếp theo đấy mọi người đều có suy nghĩ riêng, hoàn toàn không đi đến được sự thống nhất.
Tô Niệm Tinh chỉ đành trình bày quan điểm của mình, cô không có khả năng sa thải hết toàn bộ nhân viên: "Lợi nhuận của xưởng không tốt, cũng không thể cứ số vào không bằng số ra như thế mãi được. Tôi còn muốn tuyển nhóm sinh viên đại học về giúp mình nghiên cứu sản phẩm mới. Mà mấy việc này đều cần đến chỉ phí cả, tôi cần phải chọn cái gì tối ưu hơn."
"Chúng tôi cần phải bàn bạc lại." Người của ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc thấy thái độ của cô đã khác hẳn với lúc trước nên cũng không tiện miễn cưỡng thêm nữa.
Lúc đi từ trên tâng xuống, Tô Niệm Tinh không còn từ chối khéo lời mời được tiễn bọn họ về của Trương An Khang, mà dẫn ông ta cùng đi xem nhà.
"Ông biết chỗ nào có thể mua tứ hợp viện không?"
Trương An Khang có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó mới chợt nhớ đến chắc là cô muốn mua một chỗ nghỉ chân cho mình nên lập tức giúp họ dẫn đường. Rất nhanh, họ đã tìm đến trước một quây hàng, bên này chuyên giúp người thuê mặt bằng và bán nhà.
Biết được Tô Niệm Tinh chính là thương nhân Hồng Kông và muốn mua tứ hợp viện, chủ hàng lập tức tìm ra hai căn cho cô: "Ở ngay bên này thôi, một căn lớn, diện tích khoảng hai trăm mét vuông, một trăm năm mươi vạn. Một căn nhỏ, diện tích chỉ khoảng một trăm mét vuông, giá tám mươi vạn."
Tô Niệm Tinh hỏi anh ta có thể đi xem nhà ngay bây giờ được không?
Chủ hàng gật đầu: "Được chứ, bây giờ tôi có thể dẫn cô đi xem luôn."
Thời điểm này Bắc Kinh đang gặp vấn đề thiếu thốn nhà ở, trước khi bán trao tay thì họ vẫn sẽ sống ở bên trong.
Tô Niệm Tinh đi xem căn nhà lớn trước, một căn tứ hợp viện hai trăm mét vuông, đại khái là chưa từng được sửa sang lại gì nên thoạt nhìn rất cũ kỹ.
Người nhà này muốn di dân ra nước ngoài cho nên định bán đứt căn nhà trước khi rời đi.
Từ sau khi cải cách mở rộng, rất nhiều người ở thủ đô lựa chọn di dân, ngược lại thì điểm này cũng không kỳ lạ một chút nào hết.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn một vòng rồi hỏi giám sát Lương: "Thế nào?"
Giám sát Lương nhỏ giọng hỏi lại: "Mua rồi có phải chúng ta phải tự sửa sang mới lại không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận