Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 267: Là Do Tôi Quá Yếu Đuối

Chương 267: Là Do Tôi Quá Yếu ĐuốiChương 267: Là Do Tôi Quá Yếu Đuối
Mẹ Dung Dung không thể nào lý giải nổi: "Lúc cô ta nằm liệt trên giường bệnh là tôi bận trước bận sau, tìm bác sĩ cho cô ta, giúp cô ta dọn dẹp, giúp cô ta đón tiếp khách hàng. Cô ta không chỉ không biết ơn mà còn muốn giá họa cho tôi, sao lại có người đàn bà xấu xa như vậy chứ?"
Nếu như là Tô Niệm Tinh của kiếp trước chắc chắn sẽ không tài nào hiểu được, nhưng kiếp này, cô gần như có thể lập tức đưa ra được câu trả lời: "Vì con người đều sẽ mềm nắn rắn buông. Bà lương thiện nhất, dễ bị bắt nạt nhất. Nếu bắt nạt người mạnh hơn mình sẽ quá nguy hiểm, còn bắt nạt bà thì nguy hiểm lại nhỏ nhất."
Mẹ Dung Dung sững sờ một lúc, ánh mắt hơi rời rạc, rất lâu sau bà ta mới xốc lại tinh thân: "Cô nói không sai, là do tôi quá yếu đuối, tôi không có văn hóa mà chỉ biết lớn tiếng hét, tôi không có đầu óc, đáng kiếp tôi bị người ta tính kế."
Bà ta mím môi, nước mắt lại chảy xuống: "Nhưng tôi cảm thấy mình rất may mắn vì có một đứa con gái ngoan, còn có một người bói toán chuẩn như cô nữa.”
Tô Niệm Tinh hồi tưởng lại nụ cười của bà ta, rõ ràng lớn lên rất bình thường, trên gương mặt còn có nếp nhăn nhưng nụ cười của bà ta lại khiến cô sinh ra thôi thúc muốn được chụp ảnh lại.
Kiếp trước cô đi khắp mọi miền tổ quốc, sở trường nhất chính là chụp phong cảnh, rất nhiều bức ảnh có thể đạt đến mức độ được lưu trữ, nhưng cô lại rất ít khi chụp người, vì người sẽ phá hỏng cảnh đẹp, sẽ phá hỏng sự cân đối của hình ảnh.
Nhưng nụ cười của mẹ Dung Dung lại khiến cô cảm nhận được sức hút của con người, đó chính là vẻ đẹp của linh hồn.
Cô nghĩ ngợi, đợi cô kiếm thêm một khoản tiền nữa nhất định sẽ sắm một chiếc máy ảnh cho mình. Tạm thời thì cô không thể mua được loại máy ảnh mấy trăm vạn giống như ở kiếp trước, có thể mua một máy ảnh số dùng tạm vậy.
Cô đang tính toán trong lòng, bước chân không hề dừng lại, bất tri bất giác đã tiến vào tòa nhà.
Nhân viên quản lý đang ngồi bên dưới tòa nhà, bà chủ nhà trọ ngồi ở bên cạnh ông ta, hai người đang bàn tán chuyện gì đó mà trông thần bí lắm.
Tô Niệm Tinh nở nụ cười với bà chủ nhà coi như là đã chào hỏi một tiếng, cô đã mệt cả một ngày trời rồi, không muốn mở mồm nói chuyện.
Nhưng ai ngờ bà chủ nhà trọ lại gọi cô lại: "Phòng 403A... cô kia?"
Tô Niệm Tinh đi đến đầu cầu thang mới phản ứng lại được, phòng 403A mà bà ta nói chính là cô mà.
Bà chủ nhà trọ có quá nhiều phòng, không có khả năng nhớ được tên của mỗi một khác ở trọ nên Tô Niệm Tinh cũng không cảm thấy đối phương thất lễ.
Cô quay đầu nhìn về phía bà ta với vẻ nghi ngờ: "Bà có chuyện gì sao?"
Bà chủ nhà trọ gật đầu rồi kéo cô ngồi xuống: "Vừa rồi tôi còn đang nói chuyện với bác Trần đây, cô nói xem, tòa nhà này của chúng ta có phải nên quản lý một chút không? Xe của tôi đang đỗ yên lành ở ngay cửa mà lại có người rạch lên nó. Một vết dài như thế này không phải là cố tình báo thù hay sao?"
Tô Niệm Tinh vừa mệt vừa buồn ngủ, cô ngáp một cái, chỉ muốn về nhà ngủ ngay lập tức nên "ừm' qua loa một tiếng: "Đúng là xui xẻo thật." "Con xế hộp nguyên vẹn của tôi, tốn mất mấy chục vạn lận, mua được có ba ngày, tôi đang định lái ra ngoài tập đây...' Bà chủ nhà không còn hứng thú nói nữa vì Tô Niệm Tinh hoàn toàn không chen miệng vào.
Bác Trần đại khái cũng nhìn ra được cô buồn ngủ nên vội vàng ngắt lời bà chủ nhà: "Bà để con nhỏ về nhà ngủ đi, bà coi mắt cô ấy đã sắp không mở ra nổi nữa rồi kìa."
Bà chủ nhà cũng không muốn nói chuyện phiếm với Tô Niệm Tinh, bà ta chỉ muốn cô xem bói giúp mình một quẻ mà thôi.
Tô Niệm Tinh chợt lấy lại tinh thần: "Xem bói? Một nghìn đồng một quẻ, bà có chịu không?”
Bà chủ nhà sốt ruột: "Trước đó không phải mới năm trăm thôi sao? Sao chớp mắt cái đã lên gấp đôi rồi? Mấy người trẻ tuổi như các cô sao chuyên lừa người già thế?"
Cái miệng của bà ta xoen xoét không ngừng: "Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, sao cô còn có thể thu phí của tôi được nhỉ? Cô giảm giá cho tôi đi."
Đừng nói là bây giờ Tô Niệm Tinh không còn quẻ mà bói, cho dù còn quẻ thì cô cũng không có khả năng giảm giá, cô bất lực khoát tay: "Tôi cảm thấy đâu không phải là chuyện giảm giá hay không? Bà vẫn nên mua một chiếc camera đi thì hơn? Cho dù lần này tôi xem bói ra được giúp bà thì bà có dám đảm bảo lần sau không có ai rạch xe bà nữa không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận