Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1217: Vậy Tôi Phải Làm Thế Nào Đây

Chương 1217: Vậy Tôi Phải Làm Thế Nào ĐâyChương 1217: Vậy Tôi Phải Làm Thế Nào Đây
Còn người phụ nữ thì ngẩng phắt đầu lên nhìn Tô Niệm Tinh: "Không thể nào! Làm sao chồng tôi có thể chạy trốn được chứ, chúng tôi vẫn còn một đứa con, lẽ nào anh ấy không cần con trai mình nữa sao?"
Tô Niệm Tinh đối diện với ánh mắt khiển trách của cô ta mà khóe miệng lại nhếch lên nụ cười giễu cợt: "Con trai cô là bảo bối của cô nhưng chồng cô đã từng bé thằng bé một lân nào chưa? Tình cảm ở đâu ra? Trong mắt anh ta chỉ có tiền với chính bản thân mình mà thôi."
Lời nói của cô rất trắng trợn và lộ liễu, khó nghe đến cực điểm, giống một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim người phụ nữ khiến cô ta không có cách nào lừa mình dối người nữa.
Người xung quanh không có một ai là không đồng cảm với cảnh ngộ của cô ta.
Nhưng Võ Xương Sùng cũng không có lòng dạ nào đi đồng cảm với cô ta hết, bây giờ anh ta chỉ đồng cảm với chính mình mà thôi: "Vậy tôi phải làm thế nào đây? Anh ta nợ tôi tận năm mươi vạn tiền hàng đấy!"
"Công ty của anh ta vẫn còn đây, còn cả mảnh đất nữa, anh có thể kiện lên tòa để họ sớm chuyển mảnh đất vào dưới tên của anh nhanh nhất có thể." Tô Niệm Tỉnh đưa ra ý kiến cho anh ta.
Thứ đáng tiền duy nhất ở công ty này chính là mảnh đất đó, diện tích không lớn, có khả năng cũng chỉ đáng giá năm mươi vạn.
Ba mươi năm sau, mảnh đất này ít nhất phải hơn trăm triệu. Đáng tiếc là người đàn ông kia lại không có mắt nhìn, bỏ lỡ mất viên ngọc quý này, tự mình ném bỏ đi thứ đáng tiên nhất. Võ Xương Sùng nghe được kiến nghị của cô mà trên gương mặt lập tức hiện ra nụ cười mỉm hạnh phúc: "Được được được! Bây giờ tôi sẽ đi tìm luật sư ngay!"
Anh ta nhét một ví tiền cho Tô Niệm Tinh rồi hào hứng chạy ra ngoài.
Người phụ nữ thì ngồi dưới đất bật khóc.
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh cũng không biết phải an ủi thế nào nữa mà chỉ có thể nhắc nhở cô ta: "Cô đừng khóc nữa, sắp tới mấy chủ nợ kia sẽ tới tìm cô, bọn họ sẽ bắt cô trả tiên, giờ cô nghĩ xem trong tay mình còn tiền hay không đi?”
Người phụ hoảng hốt lau nước mắt, rõ ràng cũng đã bị lời nói của cô dọa sợ: "Tôi không có tiên, mỗi tháng anh ta chỉ cho tôi ba trăm đồng thôi, tôi nào có tiên mà trả nợ giúp anh ta chứ?"
Chồng dẫn bồ nhí bỏ trốn rồi để vợ cả ứng phó với mấy món nợ này, không có một người phụ nữ nào đáng thương hơn cô ta.
"Tôi phải làm thế nào bây giờ? Tôi không có nhà, không có tiền, giờ tôi với con trai phải làm thế nào đây?" Người phụ nữ gấp đến mức quay vòng vòng, rõ ràng là đã hoảng loạn lắm rồi.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng.
Đúng là người phụ nữ này không có tiền của gì thật, toàn bộ tiền lương mỗi tháng mà ông chồng đưa cho cô ta đều dùng để chỉ tiêu cho gia đình hết, hoàn toàn không thể chắt bóp ra được đồng nào. Nếu như chủ nợ tìm tới cửa thì cuộc sống của cô ta và con trai chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Cô cũng không đành lòng, đây đúng là một người phụ nữ ngốc nhưng cô ta cũng không làm sai chuyện gì cả: "Tình yêu đầu của cô vẫn chưa kết hôn và vẫn còn đang đợi cô, cô có thể tới tìm anh ta nhờ giúp đỡ." Người phụ nữ nhìn cô với vẻ khó tin, theo bản năng đáp lại: "Không thể nào!"
Tô Niệm Tinh cũng không quan tâm cô ta có tin hay không mà chỉ nhắc nhở cô ta: "Nếu cô muốn ở bên cạnh mối tình đầu thì hãy ra tòa khởi kiện ly hôn đi, đừng chần chừ nữa, tránh cho sau này lại xôi hỏng bỏng không."
Người phụ nữ đối diện với vẻ mặt thong thả và bình tĩnh của Tô Niệm Tinh, cho dù có không bằng lòng tin đến đâu thì lúc này cũng sẽ tin vài phần, hóa ra anh ta vẫn còn nhớ cô ta sao?
"Tôi hiểu rồi, đại sư, cảm ơn cô!"
Tô Niệm Tinh mỉm cười với cô ta rồi nhận một đồng tiên mang tính tiện trưng, sau đó nhìn cô ta rời đi. ...
Chớp mắt cái, tài chính đăng ký công ty của Tô Niệm Tinh đã được giải tỏa tài khoản, chuyện còn lại cứ giao cho Đào Đào phụ trách là được, còn cô thì dẫn đám người giám sát Lương đến gần đây mua ít quà.
Thâm Quyến có tốc độ phát triển nhanh, rất nhiều sản phẩm hàng hóa muốn gì có nấy.
Lần này đã không còn giới hạn ở thêu thùa nữa mà có thể mua một ít thực phẩm. Tại Thâm Quyến có rất nhiều đặc sản có khẩu vị nhạt, rất giống với ở Hương Giang, ví dụ như bồ câu nướng, rõ ràng cùng là một món giống nhau nhưng giá ở Thâm Quyến lại chỉ bằng một phần mười Hương Giang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận