Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 814: Cậu Muốn Xem Bói Phải Không

Chương 814: Cậu Muốn Xem Bói Phải KhôngChương 814: Cậu Muốn Xem Bói Phải Không
Chú Minh thấy ông ta có hơi lạ nên khoác vai ông ta, hỏi: "Sao thế? Nhà hàng các cậu lại xuất hiện vụ trúng độc nào hả?”
Năm ngoái, trong nhà hàng Bảo Phúc có vụ trúng độc đã làm căng đến mức khiến toàn bộ quán ăn trên phố đều phải tạm dừng kinh doanh, giờ mà thêm một lần nữa là ngay cả chỗ cho bọn họ tụ hội cũng không còn luôn mất.
Bảo Lâm lắc đầu: "Không phải trúng độc, mà là..." Ông ta liếc mắt nhìn xung quanh một vòng nhưng không nhìn thấy Tô Niệm Tinh đâu.
Chú Minh thấy ông ta liếc quanh cửa hàng cũng đoán ra được là ông ta muốn tìm người, vì thế mới hỏi dò: "Cậu muốn xem bói phải không?”
"Đúng!" Bảo Lâm thở dài một hơi.
A Trân gọi Tô Niệm Tinh ra ngoài, Bảo Lâm mới bắt đầu kể lại những chuyện kỳ lạ mà mình đã gặp được gần đây.
Việc kinh doanh ở nhà hàng Bảo Phúc không tồi đặc biệt là lúc gặp cỗ tiệc, mỗi bữa cơm đều sẽ có đồ ăn thừa, phần lớn bọn họ đều sẽ giữ lại cho mình ăn hoặc là mang về nhà, đương nhiên là bọn họ cũng sẽ cất thức ăn thừa vào trong tủ lạnh, để sáng ngày mai làm bữa sáng luôn một thể.
"Tôi phát hiện thức ăn cất trong tủ lạnh ít đi một chút, mới đầu chỉ ít đi có một chút xíu thôi nên tôi cũng không để tâm cho lắm, cho rằng là mình nhớ lầm mà thôi, nhưng sau đó có một hôm thừa lại bánh bà xã. Rõ ràng tôi nhớ là còn tám cái nhưng đến ngày hôm sau lại chỉ còn bảy cái, thế này thật không đúng."
Làm ăn buôn bán chú trọng vào con số cát lành, tám có nghĩa là phát, chứ bảy lại khó nghe biết bao.
Bảo Lâm cảm thấy sự việc không đúng nhưng mỗi ngày ông ta đều là người rời đi cuối cùng cho nên các nhân viên không có khả năng trộm đồ ăn được.
"Sau đó tôi cũng để ý hơn nhưng tối hôm nào thức ăn cũng bớt đi hết á." Bảo Lâm thở dài: "Thức ăn thừa thiếu đi một chút cũng không có gì cả nhưng trước đó trong nhà hàng đã xuất hiện vụ trúng độc rồi, các người nghĩ thử mà xem, đối phương có thể lẻn vào trộm thức ăn thừa rồi lỡ như một hôm nào đó gã bỏ độc vào trong thức ăn thì tôi cũng khó lòng đề phòng được lắm."
Chú Minh chà xát cánh tay: "Nghe qua sao cứ thấy giống chuyện kinh dị thế nhỉ?"
"Có ma hả?" Chú An cũng cảm thấy rất kỳ quái.
"Thế anh đã cắm chốt trong tiệm trông chừng thử chưa?" Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh nghe đến một chuyện ảo ma như vậy đấy.
Cô không tin trên đời này cso quỷ, có rất nhiều chuyện ma đến cuối cùng đều là do người tạo ra cả thôi.
Bảo Lâm lắc đầu: "Tôi không ở lại canh nhưng trước khi tôi đi luôn luôn kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, chỉ cần là chỗ có thể trốn được thì tôi đều tìm thử hết."
Càng hàng xóm càng lúc càng khẳng định là có ma hơn, còn có người trực tiếp chắp hai tay thành hình chữ thập tỏ vẻ phải thắp hương bái Quan Âm đại sĩ, khẩn cầu đối phương phù hộ cho mình.
Tô Niệm Tinh thấy mọi người bắt đầu mê tín, trong lúc nhất thời cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào. Bảo Lâm lại nói tiếp: "Sau đó tôi có lắp camera nhưng điều kỳ lạ là tôi lại nhìn thấy cửa tủ lạnh tự động mở ra mới ghê chứ."
Các hàng xóm hô lên kinh hãi, tự động mở ra?
Lễ nào trên đời này thật sự có ma sao?
Tô Niệm Tinh hỏi Bảo Lâm có quay lại không?
Bảo Lâm gật đầu: "Có quay lại rồi, đang lưu trong hòm thư của tôi đó." Ông ta liếc mắt nhìn xung quanh, thấy trong quán ăn có máy tính vì thế mới mở máy tính lên để tìm video.
Các hàng xóm thò đầu tới nhìn màn hình máy tính.
Hiển nhiên là camera ở thời đại này không thể so được với thế hệ sau rồi, không chỉ rất mờ nhòe mà phạm vi quan sát cũng không rộng.
Bảo Lâm lắp camera ở bên trên, đối diện với chiếc tủ lạnh, còn bên dưới là bàn.
Vì thế tất cả mọi người đều nhìn thấy chiếc tủ lạnh tự động mở ra rồi thức ăn bên trong đó bị lấy đi.
"ÁI Có ma thật kìal"
Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào cái tủ lạnh kia: "Sao trong video này của anh không quay toàn bộ chiếc tủ lạnh vậy? Liệu có khả năng có người đã ngồi xổm xuống để với đồ không?"
"Không có khả năng!" Bảo Lâm ra hiệu cho mọi người nhìn: "Tủ lạnh nhà tôi cũng phải một mét sáu mươi lăm đó, trong video chỉ quay được hơn phân nửa nhưng cũng được một mét ba rồi, chỉ còn lại khoảng ba mươi lăm phân nữa, các người nghĩ thử mà xem, người nào ngồi xổm xuống lại chỉ có một chút xíu như vậy?” Có người thử ngồi xổm xuống và quả thật không có khả năng cho lắm.
"Chắc chắn là do ma làm rồi." Vẻ mặt của chú An chắc chắn.
Ông ta vỗ vào cánh tay của Bảo Lâm: "Tôi thấy cậu vẫn nên đi thắp hương cho Quan Âm nhiều vào, đừng chỉ mải nghĩ đến phát tài nữa, máu thắp hương rồi cầu họ bảo vệ cậu bình an đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận