Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 312: Tạm Thời Tôi Không Cân Nhắc Đến Mấy Chuyện Này

Chương 312: Tạm Thời Tôi Không Cân Nhắc Đến Mấy Chuyện NàyChương 312: Tạm Thời Tôi Không Cân Nhắc Đến Mấy Chuyện Này
"Tặng cô đấy." A Lạc chớp mắt.
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Anh muốn ăn gì?"
A Lạc thấy cô không hề xấu hổ, gương mặt cũng lập tức cứng ngắc, vội nói: "Cho tôi một phần cơm rang."
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi trả lại bó hoa tươi cho anh ta: "Xin lỗi, tôi tạm thời không có tâm trạng cân nhắc đến mấy thứ này."
A Lạc vội nói: "Không sao, tôi không ngại cô là gái đại lục đâu.”
Các thực khách đằng sau nghe thấy hai người họ trao đổi lại đồng loạt kéo tới gân, bộ dáng hóng hớt vô cùng.
Sắc mặt Tô Niệm Tinh lập tức tối sầm lại, cô nhìn A Lạc và nói: "Tôi cũng không ngại anh là người Hương Giang cho nên chúng ta không hợp đâu."
Có hàng xóm nhìn A Lạc với ánh mắt như nhìn một tên thiểu năng: "Gái đại lục thì làm sao? Cô ấy chính là thần toán, cậu cũng không thèm nhìn xem liệu mình có bản lĩnh của người ta không, không phải chỉ là một thợ cắt tóc thôi sao? Còn chưa kiếm được nhiều tiền bằng người ta đâu."
Có người phụ nữ thì lại khuyên Tô Niệm Tinh: "Bà chủ quán, nếu như cô muốn tìm bạn trai thì để tôi giới thiệu cho cô, đảm bảo đẹp trai và kiếm được nhiều tiền hơn cậu ta."
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười, ra hiệu cho mọi người cứ ngồi về chỗ của mình: "Xin lỗi, tạm thời tôi không cân nhắc đến mấy chuyện này mà."
A Lạc đỏ bừng mặt đầy lúng túng. Mà ánh mắt của Tô Niệm Tinh lại chẳng nán lại trên người anh ta bao lâu mà tiếp tục nhìn người tiếp theo: "Xin hỏi gọi món gì?"...
Sau bữa cơm trưa, A Trân sáp đến trước mặt Tô Niệm Tinh: "Chị chủ, A Lạc kia trông cũng đẹp mắt như vậy mà, kiểu tóc của anh ta rất ngầu, tôi vẫn luôn muốn gẩy light mà mẹ tôi không cho."
Tô Niệm Tinh kêu cô ta đừng nhuộm: "Cô nhuộm cả đầu thì tôi còn có thể chấp nhận được nhưng nếu cô gẩy light, cho dù tôi có thể chấp nhận thì mấy hàng xóm kia cũng không thể chấp nhận được đâu."
A Trân cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ cô ta tuyệt đối không dám, bằng không mẹ cô ta có thể tống cổ cô ta ra khỏi nhà ngay.
Cô ta chớp mắt đầy mờ ám: "Cô không thích anh ta hả?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không thích."
Sợ A Trân sẽ thích đối phương nên cô còn cho một lời khuyên cần thiết: "Ánh mắt của anh ta rất láo liên, không phải người đường hoàng đâu."
Rốt xấu gì thì cô cũng là người sống tận hai kiếp rôi, một người có bản lĩnh lớn bao nhiêu có khả năng cô không thể nhìn ra được, nhưng muốn biết anh ta có cặn bã hay không, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay. Nói đến cùng thì cũng là quen tay hay việc thôi, ở một vài phương diện nào đó nữ giới Sherlock Holmes.
A Trân có hơi kinh ngạc: "Làm thế nào mà cô nhìn ra được hay vậy? Tôi cảm thấy anh ta rất đẹp trai đấy chứ?"
"Lớn lên đẹp trai không có nghĩa là nhân phẩm đường hoàng." Tô Niệm Tỉnh vốn còn muốn giải thích nhiều hơn một chút nhưng liếc mắt nhìn thoáng qua lại thấy có khách tới, cô vội vàng xốc lại tinh thần.
Vị khách này vừa nhìn đã biết là khách mới rồi, sau khi vào tiệm, đối phương quan sát xung quanh một lượt rồi mới đi vào.
"Xin hỏi có thể giúp gì được anh ạ?"
Vị khách liếc nhìn bảng giá sau đó tâm mắt rơi lên mặt của Tô Niệm Tỉnh: "Cô chính là Tô thân toán phải không?"Ø
Trong tay anh ta cầm một tờ báo, bên trên rõ ràng là bài viết có liên quan đến cô.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Là tôi đây."
"Tôi có một người bạn muốn mời cô xem bói nhưng đối phương lại không tiện ở trong tiệm, cô ấy đã đặt một phòng bao, có thể mời cô đến đó một chuyến được không?" Vị khách lại nhìn xung quanh một vòng nữa.
Quán ăn này không lớn, còn có vài vị khách đang ngồi ăn, xem bói ở chỗ này thật không khác gì với vạch trần sự riêng tư của mình ngay trước phố xá cả.
Trước đây Tô Niệm Tinh đã từng đón tiếp khách quý rồi, mấy phú bà này rất chú trọng vào sự riêng tư, lân nào cũng đều mời cô đến phòng bao tại nhà hàng cao cấp để xem bói và lần nào cô cũng có thể nhận được phong bì dày cộp, vì thế cô cũng sảng khoái đồng ý: "Đương nhiên là được rồi."
Có đôi khi, Tô Niệm Tinh cũng cảm thấy xem bói cho khách hàng ở ngay trong quán ăn rất không phù hợp, nhưng vừa nghĩ đến phải thuê thêm một căn phòng nữa, mỗi tháng phải trả hơn năm nghìn đô la Hồng Kông là cô lại cảm thấy lỗ nặng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận