Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1256: Chẳng Trách Mà Cảnh Sát Lại Không Điều Tra Ra Được Người Đứng Sau Màn!

Chương 1256: Chẳng Trách Mà Cảnh Sát Lại Không Điều Tra Ra Được Người Đứng Sau Màn!Chương 1256: Chẳng Trách Mà Cảnh Sát Lại Không Điều Tra Ra Được Người Đứng Sau Màn!
Nhưng cô vẫn rất thuận lợi xem bói xong, lúc tới cô có mang theo quà, đặt lên bàn rồi lại bảo bà ta cố gắng giữ gìn sức khỏe: "Phía cảnh sát nhất định sẽ tìm được hung thủ."
Hồng Tiểu Anh gật đầu, bà ta nắm lấy tay cô, nhiều lần bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Lúc rút tay về, trong mắt Tô Niệm Tinh hiện thêm vài phần căm hận, hóa ra là như vậy!
Chẳng trách mà cảnh sát lại không điều tra ra được người đứng sau màn...
Tô Niệm Tinh liếc mắt ra hiệu cho giám sát Lương, ý là ra ngoài rồi nói sau. Hai người đang định chào tạm biệt để rời đi thì chuông cửa vang lên, Đại Lâm cách cửa gần nhất nên thuận tay mở cửa, không ngờ người tới đây lại chính là Ngụy Tuấn Thông.
Tô Niệm Tinh nghe thấy Đại Lâm hô "sir Ngụy" mới quay đầu liếc mắt nhìn, bốn mắt va chạm vào nhau, đối phương nhíu mày đi qua đó: "Sao cô lại tới đây?"
Anh ta quay đầu nhìn Đại Lâm với ánh mắt khiển trách: "Vụ án vẫn còn đang trong quá trình điều tra mà cậu lại dẫn người ngoài tới đây, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì cậu có gánh vác nổi trách nhiệm không?”
Đại Lâm cúi đầu không nói gì cả.
Tô Niệm Tinh thì lại bực mình: "Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy cả, là tôi đọc báo biết được điều kiện gia đình của bọn họ khó khăn cho nên mới nhờ Đại Lâm dẫn mình tới đây. Tôi chỉ muốn thể hiện tấm lòng mà thôi. Đội cảnh sát các anh còn có thể tiếp nhận quyên góp từ xã hội vậy dựa vào cái gì thị dân gặp khó khăn không thể nhận khoản quyên góp từ người khác chứ?"
Cô nhíu mày quan sát Ngụy Tuấn Thông: "Hay là anh cho rằng tôi chính là hung thủ thật sự đứng đẳng sau?"
Ngụy Tuấn Thông bị cô mắng lại mà mất hơi mất mặt: "Trước khi vụ án được điều tra rõ ràng thì bất cứ người nào cũng khả nghi hết."
Đại Lâm vội vàng giải thích: "Sir Ngụy, không có khả năng đâu, trước đấy cô ấy đi châu Âu, còn chưa về nước mà, sau khi trở về mới biết được mấy vụ án này, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cả."
Ngụy Tuấn Thông lạnh mặt: "Lần sau nếu có người muốn quyên góp thì có thể thông qua đồn cảnh sát chuyển giao, chứ không thể dẫn người ngoài qua đây."
Đại Lâm gật đầu đáp.
Tô Niệm Tinh chào tạm biệt Hồng Tiểu Anh rồi dẫn Đại Lâm rời khỏi căn nhà.
Đại Lâm thở ra một hơi dài thườn thượt, vẻ mặt này cứ như chuột gặp phải mèo ấy.
Tô Niệm Tinh có hơi dở khóc dở cười: "Sợ anh ta như vậy hả? Trước đây sao không thấy anh sợ An Bác?"
Đại Lâm gãi đầu với vẻ quân bách: "Sir Lương chỉ có vẻ ngoài hung dữ thôi chứ ở chung lâu rồi sẽ biết thật ra anh ấy rất ôn hòa. Còn sir Ngụy thì ở phương diện nào cũng rất nghiêm khắc, nhất là không thể vi phạm quy tắc, chúng tôi phải rất cẩn thận." Tô Niệm Tinh vỗ vào vai anh ta tỏ vẻ thấu hiểu.
Lên xe rồi, cô thu lại nụ cười và nói lại nội dung quẻ tượng mà mình vừa mới bói ra được cho anh ta nghe: "Tôi bói được trước đây Lưu Tĩnh Tĩnh thích tới quán net lên mạng, ngày trước có ấy có đăng nhập vào một trang web cung cấp việc làm part time.
Trên trang web đó có hòm thư điện tử, cư dân mạng muốn nhận công việc sẽ phải thêm hòm thư điện tử rồi liên lạc với chủ web. Sau khi làm quen, chủ web sẽ xúi giục cô ấy tự sát. Nếu không tin thì anh có thể mở hòm thư điện tử của nạn nhân ra, bên trong có rất nhiều thư đấy."
Đại Lâm sững sờ, tuy rằng những năm tám mươi ở Hương Giang đã bắt đầu khởi xướng dùng máy tính làm việc, nhưng chính thức tiếp nhận mạng Internet mới được ba năm thôi. Rất nhiều người hoàn toàn không thể ngờ được sẽ có người đặc biệt lập một trang web chỉ để xúi giục người khác tự sát, loại thủ đoạn này đúng là lân đầu tiên nghe được đấy.
Tô Niệm Tinh thấy anh ta hoang mang lo lắng mà thở dài một tiếng: "Anh có muốn tìm cao thủ máy tính mở hòm thư điện tử của cô ấy không?"
Đại Lâm theo bản năng gật đầu sau đó lại nói: "Chuyện này phải kêu công ty bưu chính viễn thông phối hợp trước đã nhỉ?"
Dù sao thì anh ta cũng không biết địa chỉ email của nạn nhân, càng không có khả năng biết được mật khẩu.
Tô Niệm Tinh gật đầu, chắc chắn phải nhờ sức mạnh của đội cảnh sát mới được rồi.
Đại Lâm có hơi khó xử: "Tôi lo sir Ngụy không đồng ý quá, chúng tôi không có bằng chứng chứng minh bọn họ trao đổi thông qua hòm thư điện tử" Tô Niệm Tinh hơi sững sờ.
Đúng rồi.
Cô đã bói ra được, cũng có thể cung cấp địa chỉ trang web nhưng ai có thể chứng minh được khi nạn nhân còn sống đã từng truy cập vào mấy trang web này chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận