Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 362: Tôi Không Cảm Thấy Mình Bói Sai Ở Chỗ Nào Cả

Chương 362: Tôi Không Cảm Thấy Mình Bói Sai Ở Chỗ Nào CảChương 362: Tôi Không Cảm Thấy Mình Bói Sai Ở Chỗ Nào Cả
Người đằng sau nhìn thấy Tô Niệm Tinh tới bèn gân cổ lên hô vọng vào bên trong: "Cô ta tới rồi! Mọi người mau tránh ral"
Đám đông tự động nhường ra một con đường, các tín đồ của Gia Cát cư sĩ đã nghe nói Tô Niệm Tinh tới đây để khiêu khích cư sĩ nên tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt giận dữ và tức tối vô cùng, như thể muốn dùng cách này để ép lùi cô vậy.
Kiếp trước Tô Niệm Tinh chỉ từng thấy qua người hâm mộ của các minh tỉnh trở nên điên cuồng như vậy để bảo vệ idol của mình, so với bọn họ thì lực chiến đấu của mấy tín đồ này vẫn còn non và xanh lắm.
Cô cười với vẻ hờ hững, thuận theo con đường mà mọi người tự động dạt ra để băng qua vòng vây.
Trên bậc thêm trước cửa có một ông già hơn sáu mươi tuổi đang ngồi đó, ông ta mặc bộ áo cân vạt mà người tu hành thích mặc, ngũ quan đoan chính, vẻ mặt hiền từ, khóe miệng giương lên, trời sinh có tướng từ bi, lúc nhìn người, đôi mắt ấy cũng rất ấm áp, không hoang mang một chút nào.
Tô Niệm Tinh đi lại gân, ông ta đứng dậy chắp tay cúi người: "Vô lượng thọ phật.
Tô Niệm Tinh lại không hề đáp lễ mà quan sát đối phương: "Nếu đại sư đã là người tu hành thì nên có lòng từ bi khoan dung, tại sao lại muốn hại một cô gái vô tội?"
Gia Cát cư sĩ liếc mắt nhìn Mạn Mạn ở sau lưng cô, đối phương dường như rất sợ ông ta, ngay khi Gia Cát cư sĩ nhìn qua, cô ta theo bản năng rụt cổ nấp sau người Tô Niệm Tinh. Gia Cát cư sĩ nhanh chóng thu hồi tâm nhìn, tỏ ra không hiểu ý tứ của Tô Niệm Tinh cho lắm: "Vào năm cô ta năm tuổi, cha mẹ cô ta có đến tìm tôi kêu tôi đoán mệnh cho bọn họ. Tôi nói với cha cô ta rằng con gái lớn của ông là một người không cát lành. Trong niêm trụ mang dương nhãn là ky giả, khắc cha. Tài tinh vượng lâm niên trụ là ky giả, khắc mẹ.
Cha mẹ cô ta cứ cố tình không tinh, sau này đến cái năm cô ta mười tuổi thì cả cha và mẹ đều chết. Kiếp trước cô ta không tu chính quả, là hạng đại gian đại ác, kiếp này khắc cha khắc mẹ khác người thân, chỉ có chuộc lại tội nghiệt trên người thì cô ta mới có thể vào luân hồi.
Tôi không cảm thấy mình bói sai ở chỗ nào cả."
Người trong thôn đều quen biết Mạn Mạn, lúc trước khi cô ta làm âm lên đòi được gả cho Châu Trí Khang, mọi người đều cảm thấy đầu óc của cô gái trẻ này có vấn đề, bây giờ nghe thấy bát tự của Mạn Mạn kinh khủng như thế, bọn họ mới chợt hiểu ra.
Tô Niệm Tinh nào có hiểu mệnh lý bát tự gì đâu, nhưng cô đã xem qua chỉ tay cho Mạn Mạn rồi, đối phương hoàn toàn không hề giống như ông ta nói.
Cô lặp lại những lời xem tướng mặt trước đó của bà A Hương: "Ông nói lung tung! Trán cô ta no đầy, địa các phương viên, xương gò má có thịt, vành tai có nốt ruồi, đây là tướng mặt cực tốt, cô ta là mệnh phú quý trời sinh, ông đổi trắng thay đen, rõ ràng là có dụng tâm ác độc!"
Mọi người thấy hai người họ bắt đầu cãi nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tin người nào.
Gia Cát cư sĩ lại phất tay, ra hiệu cho mọi người nhìn: "Cô nói cô ta có mệnh phú quý trời sinh nhưng tài của cô ta đang ở đâu hả?”
Các tín đồ của Gia Cát cư sĩ lại càng hùa theo phụ họa: "Đúng rồi đó, cô ta khắc chết cha mẹ mình mà còn muốn phát tài à! Mơ cũng đẹp quá rồi mẹ!"
Hiển nhiên các hàng xóm của Tô Niệm Tinh lại càng tin tưởng cô hơn, nhưng lời mà Gia Cát cư sĩ nói cũng đúng mà. Nếu như cô gái trẻ này thật sự là tướng phú quý trời sinh vậy thì chắc hẳn cô ta đã phát tài rồi chứ, làm sao còn biến bản thân mình trở nên thê thảm như vậy.
"Ông đẩy cô ấy vào hố lửa, cả ngày nhốt ở trong nhà làm việc nhà, cô ấy không đi làm thì làm sao phát tài được?" Tô Niệm Tinh chỉ vào ông ta: "Ông đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra được trò vượn của ông!"
Cô bước vài ba bước lên bậc thêm, đứng ngay bên cạnh Gia Cát cư sĩ rồi từ trên nhìn xuống các quần chúng vây xem ở bên dưới bậc thêm: "Gia Cát cư sĩ có ba không bói vậy tôi cũng có ba không bói: Không bói cho người chết, không bói cho người cùng nghề và không bói cho mình. Nhưng hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần, tôi sẽ bói cho người cùng nghề như ông một quẻ, ông có bằng lòng tiếp chiêu không?"
Gia Cát cư sĩ vẫn ôn hòa như cũ, làm ra động tác tay mời, cứ như thể cô chỉ là một đứa trẻ đang nghịch ngợm, ông ta lớn tuổi rồi thì nên bao dung cho tiểu bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận