Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 859: Trả Phí Theo Lần Sao

Chương 859: Trả Phí Theo Lần SaoChương 859: Trả Phí Theo Lần Sao
Cảnh ti Trần không hề phủ định lời của giám sát Lương vì dù sao trên đời này có người thích tiền thì hiển nhiên cũng có người không thích tiền. Và không phải cũng sẵn lòng từ bỏ tiền lương trăm vạn một năm ở Mỹ để về nước, đúng không?
"Cậu nói phương án thứ hai ra nghe xem nào?”
Giám sát Lương quen biết Tô Niệm Tinh cũng được một năm rồi nên cũng khá hiểu cô. Không phải cô không muốn gia nhập đội cảnh sát mà là cô cảm thấy nó quá nguy hiểm, hơn nữa tiền quá ít.
"Nếu chúng ta đảm bảo che giấu thân phận cho cô ấy, hơn nữa dựa theo số lần để trả phí cho cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ càng vui lòng chấp nhận hơn?”
Cảnh ti Trân nhíu mày: "Trả phí theo lần sao? Không muốn nhập hộ khẩu Hương Giang?"
Chưa từng có một tiền lệ nào như vậy nên ông ta cũng không thể tự quyết định được, dù sao thì đội cảnh sát Hương Giang cũng chỉ cho phép hộ tịch Hương Giang với Anh quốc nhập vào, còn những hộ tịch khác thì không được.
Giám sát Lương gật đầu, nếu muốn che giấu thân phận cho cô thì chắc chắn không thể để đội cảnh sát ra mặt làm hộ tịch cho cô được rồi.
Cảnh ti Trân nghĩ ngợi một lúc mà vẫn không có cách nào quyết định được, nhưng ông ta vẫn kêu giám sát Lương đi thử trước, nếu như cô không đồng ý thì ông ta sẽ xin với bên trên.
Giám sát Lương nhanh chóng tìm được Tô Niệm Tỉnh.
"Cái gì cơ? Kêu em gia nhập vào đội cảnh sát Hương Giang làm cố vấn á?" Tô Niệm Tinh không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay: "Nói đùa kiểu gì vậy, bộ em chán sống rồi hay sao?"
Một đứa gà mờ như cô cũng chỉ cần một tên giang hồ cà lơ phất phơ tới cũng có thể xử lý sạch được, nếu cô gia nhập vào đội cảnh sát Hương Giang vậy không phải là lấy mạng mình ra đùa sao.
Giám sát Lương biết cô không có khả năng đồng ý gia nhập vào đội cảnh sát Hương Giang, vì thế bèn đưa ra phương án thứ hai.
Hai mắt Tô Niệm Tinh lập tức sáng ngời: "Một lần bao nhiêu tiên cơ?"
Nếu mỗi lần đều có nhiều tiên như vậy, ngược lại cô cũng có thể cân nhắc đến việc xem bói cho đội cảnh sát. Dù sao thì Lý Vân cũng mang thân phận nội địa, mà Hương Giang muốn điều tra thông tin ở nội địa còn khó hơn cả lên trời.
Bây giờ hệ thống cảnh sát ở nội địa vẫn chưa có internet, cho dù bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới nội địa thì cũng không tìm được thông tin về cô.
Giám sát Lương vẫn chưa có được câu trả lời thuyết phục: "Một lần ba mươi vạn chắc không được đâu, đội cảnh sát không thể trả được."
Không phải mỗi một vụ án mạng đều có thể mang tới nhiệt độ lớn như thế, có vài vụ án có khả năng còn không thể lên đầu đề trang nhất của báo, mà khi một tin tức xã hội được lan truyên ra mà không gây nên được tí gợn sóng nào thì cảnh ti Trân chắc chắn sẽ không bằng lòng tiêu nhiều tiên để mời cô đến vậy.
Tô Niệm Tinh thở dài: "Trùng hợp thật, cũng không phải vụ án nào em cũng có thể bói ra được đâu, trừ phi là nạn nhân chết vô cùng thảm."
Giám sát Lương thấy cô đồng ý mới ra hiệu sẽ về thương lượng với cảnh tỉ Trần.
Tô Niệm Tinh thấy anh định đi bèn vội kéo tay áo anh: "Tiền của em đâu?"
Nghi phạm đã bị bắt rồi, vụ án cũng đã kết thúc được một khoảng thời gian, cô cũng nên nhận được tiền rồi chứ?
Giám sát Lương hơi sững sờ: "Anh đã gửi đơn lên trên rồi, chắc là sắp có rồi đấy."
Anh hơi dừng lại, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
"Sao vậy?" Tô Niệm Tinh thấy anh có vẻ muốn nói lại thôi cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Giám sát Lương lắc đầu: "Thân phận Lý Vân này là giả, vì cân nhắc đến thân phận của em nên mỗi lần phải dùng tài khoản của anh để ký chi phiếu cho em, được không?"
Tô Niệm Tinh thật sự không nghĩ đến một điểm này, cô nói dối mình là Lý Vân, đồn cảnh sát chắc chắn không nhận đâu, người ta chỉ nhận chứng minh thư thôi, nên cô gật đầu: "Được, nhưng đừng quên trừ tiên thuế nhé."
Giám sát Lương thấy lần nào cô cũng phải nhắc nhở mình chuyện này bèn xoa đầu cô: "Anh biết rồi.'...
Chớp mắt cái, giám sát Lương đã truyền đạt lời của Tô Niệm Tinh đến cảnh ti Trân.
Phía bên cảnh ti Trân cũng đã trao đổi với anh Nhất xong: "Cứ trả phí theo số lần cũng được, chỉ cần cô ấy đúng là một nhân tài thực sự, có thể giúp đồn cảnh sát chúng ta phá án thì chúng ta cầu còn chẳng được nữa là. Như vậy đi, anh Nhất đã nói, mỗi lần cho hai mươi vạn, cậu hỏi cô ấy với giá tiền thế này có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận