Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 948: Anh Không Biết Gọi Điện Hỏi Em Hay Sao

Chương 948: Anh Không Biết Gọi Điện Hỏi Em Hay SaoChương 948: Anh Không Biết Gọi Điện Hỏi Em Hay Sao
"Đúng rồi, cậu tên là gì nhỉ?" Thấy anh ta xắn tay áo lên định đi làm việc, Tô Niệm Tinh gọi anh ta lại hỏi trước.
"Tôi tên là Đường Nguyên Chính, cha tôi hay gọi tôi là Nguyên Tử.”
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Vậy chúng tôi gọi cậu là A Nguyên nhé? Nguyên Tử có cảm giác như chưa trưởng thành ấy."
Hiển nhiên là Đường Nguyên Chính không có ý kiến gì rồi, anh ta đi ra sau bếp rửa bát. ...
Tô Niệm Tinh cầm sách về nhà, giám sát Lương đã về nhà từ lâu và đang tìm đồ, trông thấy trong tay cô cầm sách, anh chợt vỗ vào đầu mình một cái: "Anh còn tưởng mình làm mất sách rồi chứ, vừa rồi còn tìm rất lâu."
Tô Niệm Tinh bật cười: “Anh không biết gọi điện hỏi em hay sao?”
"Đang định hỏi thì em đã về rồi." Giám sát Lương nhận lấy quyển sách trong tay tay rồi lật đến vị trí hôm qua đọc dở nhưng lại phát hiện đằng sau đã đánh dấu đầy: "Em đọc xong rồi à?"
"Đúng rồi." Tô Niệm Tinh cười đáp: "Anh đã mệt như thế rồi, hôm nay vẫn nên ngủ sớm đi."
"Anh đọc một lúc rồi ngủ sau, đọc thêm mấy lần rồi kiểm tra thêm mấy lần. Vốn dĩ mối quan hệ giữa hai nơi rất xa lạ, em là người từ nội địa tới, tương lai chắc chắn cũng sẽ về nội địa nổi danh, lỡ như có một vài câu không thích hợp sẽ khiến người cảm thấy em mất gốc."
Sau khi Tô Niệm Tinh rửa mặt rồi đi ra ngoài mà giám sát Lương vẫn còn đang đọc sách, anh vẫy tay gọi cô lại gần rồi chỉ một chỗ mà mình mới gạch cho cô xem: "Bên này có câu viết trị an ở nội địa khá loạn. Anh cảm thấy vẫn đừng nên viết vào thì hay hơn, dù sao bỏ câu này đi cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì cả."
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, bây giờ trị an ở nội địa đúng là khá loạn thật, đặc biệt là trước đó còn viết rất nhiều vụ án ở Hương Giang còn loạn hơn cả nội địa, nhưng cô cũng không gạch bỏ.
Giám sát Lương thấy cô ngây người mới giải thích cho cô nghe: "Bây giờ ở nội địa vẫn đang hạn chế hoạt động mê tín nhưng sau này e rằng sẽ mở cửa, mười năm sau có khả năng trị an sẽ không còn như vậy nữa. Nếu như khi đó trị an tốt rôi và quyển sách này của em được truyền qua bên đó vậy những người không hiểu rõ tình hình sẽ hiểu lâm ngay."
Tô Niệm Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng: "Vậy thì bỏ đi."
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ: "Anh đi rửa mặt trước đi, hôm nay ngủ sớm một chút."
Giám sát Lương gật đầu: "Yên tâm đi, đọc xong chương này anh sẽ đi rửa mặt."
Tô Niệm Tinh nghĩ đến một chuyện: "Vụ án của Lục Lãng Duy đã thẩm tra đến đâu rồi? Hung thủ đã bị kết tội chưa?”
"Khẩu cung và ghi chép đều đã làm xong hết cả rồi, dấu vân tay trên hung khí đã được lau sạch nên không có cách nào kết tội một cá nhân nào cả." Giám sát Lương thở dài đầy tiếc nuối.
"Ý của anh là sẽ thả hết bọn họ ấy hả?" Tô Niệm Tinh không thể tin được.
Hành hung ngay trước mắt bao người, lại còn nhiều người ra tay như thế, cảnh sát mặc quân trang còn bắt ngay tại trận, vậy mà vẫn có thể thả được.
"Suy đoán vô tội! Người nào cũng thừa nhận mình đã đánh người nhưng không ai thừa nhận mình đã giết người hết." Giám sát Lương nhún vai: "Đây cũng là chuyện không có cách nào cả."
Tô Niệm Tinh phát hiện ra mấy tên giang hồ này thật sự rất biết chui vào lỗ hổng luật pháp, giết người mà vẫn có thể khỏi cần ngôi tù.
Chớp mắt cái, cô đã giao lại quyển sách mẫu cho biên tập và bảo đối phương bỏ toàn bộ những câu mà cô đã gạch đi.
"Tôi không để ý kiếm được bao nhiêu tiền nhưng sách của tôi không thể hủy hoại danh tiếng của tôi, anh hiểu chứ?”
Biên tập lật xem những chỗ mà cô đã đánh dấu đều tư tưởng cá nhân mà người viết thêm vào, không phù hợp với cá tính của cô cũng là chuyện rất bình thường cho nên anh ta quả quyết gật đầu: "Được, trở về tôi sẽ bỏ mấy câu này đi."
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Hay là đổi người khác đi? Nếu xóa mấy câu mà người kia đã viết đi vậy có khả năng anh ta sẽ không vui lòng, đổi người khác xóa sẽ tốt hơn một chút đấy."
Người viết không đề tên mà chỉ nhận tiền, chỉ cần nhận được tiền vậy hiển nhiên anh ta sẽ không có ý kiến gì hết.
Biên tập cũng là một người khôn khéo, có thể đoán ra được dụng ý của Tô Niệm Tinh, anh ta chỉ muốn in ấn quyển sách này sớm một chút nên cũng dứt khoát đồng ý.
Tiễn biên tập đi rồi, lại có một người phụ nữ tới quán ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận