Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1122: Tiền Chính Là Lá Gan Của Đàn Ông

Chương 1122: Tiền Chính Là Lá Gan Của Đàn ÔngChương 1122: Tiền Chính Là Lá Gan Của Đàn Ông
Tô Ngọc Bạch thấy anh vẫn vững như Thái Sơn mà sốt ruột giậm chân: "Ông đã đến từng này tuổi rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đi mà các cháu không ai sốt ruột, không một đứa nào là cháu ngoan hết."
Giám sát Lương thầm nghĩ A Cảnh đã sắp đẻ cháu ngoại cho ông rồi đấy, nhưng nghĩ lại vẫn đừng nên nói thì hơn, anh chỉ đáp: "Gần đây công việc của A Tinh khá bận, cứ đợi thêm đi đã ạ”"
Tô Ngọc Bạch và giám sát Lương đối diện với nhau một lúc rồi cuối cùng vẫn bại trận, so về sự cố chấp thì ông ta không phải đối thủ của anh.
Ông ta đưa cho anh một tấm chỉ phiếu ba nghìn vạn với bản mặt thối vô cùng: "Đón tết xong là cháu tròn ba mươi rồi, số tiền này cho cháu trước, đến nội địa đầu tư cũng không thể kém cả vợ tương lai của mình được chứ."
Giám sát Lương hơi sững sờ rồi lại có hơi buồn cười: "Đàn ông nên ở bên ngoài xông pha chứ làm sao có thể so đo với vợ mình về mấy vấn đề này được chứ."
Tô Ngọc Bạch lại nói với vẻ ý vị sâu xa: "Tiền chính là lá gan của đàn ông, nếu cháu không có tiên thì người khác sẽ nói cháu ăn bám vợ. Bây giờ cháu vẫn còn trẻ, chỗ chưa hiểu vẫn còn nhiều lắm cháu ơi, nghe ông ngoại là chỉ có chuẩn không cần chỉnh thôi."
Sau khi rời khỏi Vịnh Repulse, giám sát Lương nói với Tô Niệm Tinh rằng ông ngoại đã cho anh một chi phiếu ba nghìn vạn đô la Hồng Kông: "Cộng thêm cả cổ phiếu của riêng anh gom lại được một nghìn vạn nữa, vậy tổng cộng được bốn nghìn vạn rồi."
Tô Niệm Tinh cảm thán: "Ông ngoại thương anh thật đấy." Trong lòng giám sát Lương lại nhạt thếch như nước lã, vừa rồi đấu với ông ngoại một trận xong, anh cũng thật sự cảm giác được sinh mệnh của ông cụ đang dần dần trôi tuột đi mất. Loại cảm giác lực bất tòng tâm này khiến anh có hơi đau lòng, nhưng anh lại không có cách nào khác cả, chỉ có thể thở dài một tiếng: "Ông ngoại chỉ muốn sau này chúng ta có thể suôn sẻ mà thôi."
Về đến nhà, hai người lại bàn bạc với nhau xem phải đầu tư như thế nào.
"Năm mươi vạn là đủ để xây một trường học rồi." Tô Niệm Tinh liệt kê xong kế hoạch của mình: "Đến Thâm Quyến đầu tư xây xưởng vậy em phải mua đất trước, sau đó xây xưởng và mua thiết bị, chắc là năm trăm vạn đã đủ rồi."
Giám sát Lương có hơi tò mò: "Em muốn xây xưởng gì?"
"Xưởng gia công thực phẩm đó." Tô Niệm Tinh đã nghĩ xong rồi: "Anh xem mấy cái bánh bao ở quán của bọn em bán chạy bao nhiêu."
"Nhưng ở nội địa thì lại khác, trước đây anh từng tới Thâm Quyến rồi, bánh bao ở bên đó đều là thuần thủ công, còn các em là dùng máy móc làm, không thể cạnh tranh lại bọn họ được đâu. Em muốn bán thực phẩm đông lạnh nhưng bây giờ ở rất nhiều siêu thị vẫn chưa thể mua được tủ lạnh."
Hiện giờ giá tủ lạnh vẫn chưa giảm xuống, chỉ các gia đình trung lưu và thượng lưu mới có thể dùng được, còn các gia đình bình thường chưa chắc đã có tủ lạnh.
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ: "Thế mở xưởng vẫn sớm quá nhỉ?"
Nói cách khác, không phải ông nội cô không bằng cha mà là vì nguyên nhân thời đại sao?
Cô nhanh chóng đổi sang một ý tưởng khác: "Vậy em phải mở xưởng gì mới tốt hơn bây giờ? Hiện giờ đang có một cơ hội tốt như vậy, em cũng không thể lãng phí được."
Giám sát Lương kêu cô đừng nghĩ quá nhiều như thế: "Không phải em nói trong tương lai bất động sản sẽ khởi sắc hay sao? Hay là xây nhà trước đã, cũng không cần thiết phải tốn sức suy nghĩ bán ra mà cứ trực tiếp cho thuê, đợi khi bên đó phát triển hơn rồi hãy bán nhà đi sau."
Lời nói của anh đột nhiên đánh thức Tô Niệm Tinh, ông nội của cô nói ông cụ thiệt nhất là không có tứ hợp viện, nếu giờ mà mua thì có thể kiếm được rất nhiều tiền.
So với mua đất vậy mua tứ hợp viện có phải càng lời hơn không?
Chẳng qua, cô cũng không thể mua tứ hợp viện hết được.
Cô nên tiêu hơn bảy nghìn vạn này kiểu gì đây?
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không nghĩ ra được cách nào hay ho: "Nếu em thành lập công ty bất động sản thì phải thuê người ở nội địa, nhưng một bà chủ như em không có ở công ty sẽ rất dễ xảy ra vấn đề."
Đừng thấy bây giờ cô không quản công ty nhiêu cho lắm mà đều buông tay cho Phạm Minh làm hết, nhưng trọng tâm của cô ở Hương Giang, thi thoảng vẫn có thể đến công ty cho nên Phạm Minh cũng không dám cuỗm tiền bỏ trốn.
Công trình bất động sản không phải một hạng mục nhỏ, cho dù mới đầu người tiếp quản không động lòng nhưng nhìn thấy nhiều tiên như thế, anh ta còn có thể giữ vững bản tâm được hay không?
Lòng người chính là thứ dễ thay đổi nhất, cô không dám lấy ra nhiều tiền như thế để cược với đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận