Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 372: Anh Không Báo Cảnh Sát Sao

Chương 372: Anh Không Báo Cảnh Sát SaoChương 372: Anh Không Báo Cảnh Sát Sao
Cậu trai trẻ trông có vẻ rất phiên muộn, nói đến đây, anh ta hơi lúng túng: "Mới đầu tôi cũng nghi ngờ bạn cùng phòng, nhưng sau đó cậu ấy lấy ra được bằng chứng ngoại phạm, lúc đó cậu ấy đang đi xem phim với bạn gái, tôi mới biết mình đã trách nhầm cậu ấy rồi.
Đại sư, cô có thể bói giúp tôi xem rốt cuộc thì đồ của tôi bị ai trộm mất không?”
Tô Niệm Tinh nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên: "Anh không báo cảnh sát sao?”
Cậu trai trẻ lắc đầu: "Không thể báo cảnh sát, ký túc xá không cho phép mang thiết bị điện có công suất cao vào."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra.
Đúng rồi ha, gần như toàn bộ trường học đều không cho phép dùng thiết bị điện công suất cao trong phòng ký túc, cất máy tính ở trong phòng ký túc thuộc vào hành vi vi phạm quy tắc, nếu báo cảnh sát thì trường học cũng sẽ biết chuyện này, anh ta sẽ khó tránh khỏi sẽ bị lãnh đạo trường học phê bình và viết bản kiểm điểm.
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho anh ta đưa tay qua, sau khi xem xong, cô hơi nhíu mày: "Đồ của anh đúng là bị người ta trộm rồi."
Cậu trai trẻ rướn người lại gần: "Là ai? Không phải là bạn cùng phòng của tôi thật đấy chứ?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải, là quản lý ký túc đấy. Ông ta không cần chìa khóa mà dùng sợi thép đã có thể mở khóa cửa rồi."
Thời buổi này chính là vì trộm cắp đã từng vào đồn cảnh sát, tuy rằng sau khi ra ngoài đã cải tà quy chính nhưng tính bao dung của xã hội rất thấp, người khác nghi ngờ nhân phẩm của ông ta, không chịu thuê ông ta nên ông ta chỉ có thể tìm tới một công việc có thu nhập thấp, không cần xem lý lịch.
Cậu trai trẻ hơi sững sờ: "Ông ta? Ông ta không biết dùng máy tính mà."
Hương Giang đã đưa máy tính vào sử dụng từ những năm tám mươi, nhưng chỉ có người trẻ tuổi thích những thứ mới mẻ mới bằng lòng chấp nhận nó, còn người lớn tuổi đều rất bài xích.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, nhưng máy tính rất đắt, ông ta biết gia cảnh nhà anh giàu có cho nên đã nhiều lần trộm đồ của anh."
"Bán lấy tiên sao?" Cậu trai trẻ tức giận vô cùng.
Lẽ nào anh ta có tiền thì anh ta đáng bị trộm đồ sao?
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Ngược lại cũng không phải. Phần lớn đồ mà ông ta trộm đều không bán đi mà là tặng cho người ta.
Ông ta có một đứa con trai cũng trạc tuổi anh này. Sau khi ly hôn, con trai sống cùng với vợ cũ, sau này vợ cũ tái giá, con trai lại rất thân thiết với cha dượng.
Ông ta muốn tặng món quà đắt hơn một chút cho con trai nhưng thu nhập của ông ta lại thấp, đến nuôi sống bản thân còn khó khăn thì thôi, vì thế ông ta mới muốn ăn trộm."
Cậu trai trẻ im lặng nghe, vẻ mặt vô cùng phức tạp, anh ta chìm vào trong rối rắm, rất lâu sau mới nói: "Nhưng đó là đồ của tôi cơ mà."
Đúng, quản lý ký túc rất đáng thương nhưng đồ là của anh ta, là của cha mẹ anh ta kiếm tiên để mua cho con mình. Quản lý ký túc đúng là đáng thương thật nhưng sự nghèo khổ của ông ta không phải do anh ta tạo thành, dựa vào cái gì mà anh ta phải bị đối phương trộm đồ hết lần này đến lần khác chứ?
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Anh không sai, người sai chính là ông ta, anh muốn lấy đồ của mình về là đúng."
Cậu trai trẻ như có được sự cổ vũ: "Tôi muốn lấy đồ của mình về."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Nhưng... Nghĩ đến vụ thảm án xuất hiện trong video, cô vẫn nhắc nhở anh ta: "Vị quản lý ký túc này là một người có tính cách hướng nội lại bị người bắt nạt xuống khoảng thời gian dài. Đây chính là cọng rơm cuối cùng của ông ta.
Nếu anh tới tìm ông ta lấy đồ về thì nhớ dẫn thêm vài người nữa, tránh cho ông ta vừa kích động lên sẽ trút hết toàn bộ những uất ức mà mình phải chịu ngày trước lên người anh."
Cô kể một câu chuyện có thật ở kiếp trước. Có một người đàn ông thành thật và sống hiền lành suốt cả một đời bị cuộc sống chèn ép, tiền lương rất thấp, cha mẹ đêu mắc bệnh nan y, lại còn có hai đứa con trai phải nuôi, lúc bán hoa quả lại bị một đôi vợ chồng già làm khó, yêu cầu bồi thường tận một vạn đồng.
Người đàn ông thành thật vốn bị cuộc sống chèn ép đã trực tiếp chém chết cả hai người kia, sau đó tự sát luôn."
Thảm án trong video khiến Tô Niệm Tinh vô cùng đồng cảm với cậu trai trẻ, rõ ràng anh ta không làm gì sai cả nhưng lại mất đi tính mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận