Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1155: Vậy Anh Chụp Thêm Ảnh Rồi Câm Về Cho Họ Xem Đi

Chương 1155: Vậy Anh Chụp Thêm Ảnh Rồi Câm Về Cho Họ Xem ĐiChương 1155: Vậy Anh Chụp Thêm Ảnh Rồi Câm Về Cho Họ Xem Đi
Lâm Chí Cường lắc đầu: "Cô ta nói chiều mai sẽ gặp tớ, vẫn chưa bàn đầu tư gì cả nhưng chắc chắn cô ta có hứng thú với bản kế hoạch của tớ rồi."
Những người khác cũng gật đầu: "Vậy cậu nhất định phải thuyết phục cô ta nhanh một chút, chúng ta đã sắp tốt nghiệp rồi, nếu như còn không thành công thì có khả năng chúng ta sẽ phải tự kiếm đồ mất."
Lâm Chí Cường hít một hơi thật sâu: "Tớ biết rồi."
Sáng ngày hôm sau, một nhóm người Tô Niệm Tinh đi thăm quan Cố Cung.
Trước đây Tô Niệm Tinh đã từng thăm quan rồi, mới đầu tới đây cảm thấy chỗ nào cũng mới mẻ hết nhưng khi đi lại cô chỉ thấy mệt mà thôi, đến đâu cũng toàn tường với cung điện. Cô còn bận chụp ảnh cho bọn họ chứ không thấy có hứng thú với thứ gì cả.
Giám sát Lương lại nhìn đến hoa hết cả mắt, thi thoảng còn cảm thán: "Đúng là đẹp thật đất, nếu ông ngoại và Nhã Tĩnh cũng tới đây thì tốt rồi, bọn họ chắc chắn sẽ rất thích."
Tô Niệm Tinh lắc cái máy ảnh trong tay: "Vậy anh chụp thêm ảnh rồi cầm về cho họ xem đi."
Đi dạo năm tiếng mà giám sát Lương vẫn cảm thấy chưa đã, Tô Niệm Tinh thì đói héo hon cả người, cũng may mà lúc tới bọn họ có mang theo đồ ăn và thức uống, cô gọi bọn họ ngồi xuống ăn cơm.
"Ăn xong lại đi tiếp, đợi anh dạo xong rồi chúng ta sẽ quay về!" Giám sát Lương cầm cái bánh, sau khi bóc ra lại dùng đũa gắp thức ăn: "Hamburger kiểu Trung này không tồi, cũng may mà em suy nghĩ chu toàn."
Tô Niệm Tinh cắn một miếng: "Đáng tiếc là nguội rồi, nếu ăn nóng vị chắc chắn sẽ ngon hơn."
Lấp no cái bụng rồi lại tiếp tục đi dạo.
Thời điểm này vẫn chưa thịnh hành phim ảnh về hậu cung cho nên đám người giám sát Lương cũng không có ý định đi dạo hậu cung mà chỉ thăm quan qua rồi vòng vê.
Tô Niệm Tinh giậm chân mình, cô thật sự cảm thấy rất may mắn vì bây giờ chưa có phim hậu cung, nếu còn đi tiếp thì chắc hai chân cô thật sự sẽ phế mất.
Ra khỏi Cố Cung, bọn họ ngồi taxi về khách sạn.
Lâm Chí Cường đã đợi được nửa tiếng rồi, khách sạn có phòng họp chuyên dùng cho các hội nghị, Tô Niệm Tinh đặc biệt hỏi một phòng sau đó kêu Đại Đao lên tâng lấy bản kế hoạch.
"Anh muốn làm hộp thư điện tử?"
Lâm Chí Cường gật đầu: "Đúng, ở nước ngoài đã có hộp thư điện tử rồi, có thể nhận tin nhắn, tốc độ rất nhanh, trong tương lai chắc chắn nội địa cũng sẽ có mạng Internet, đây chỉ có thể là chuyện tốt đối với chúng ta."
Tô Niệm Tinh xoa cằm, tương lai đúng là sẽ có công ty khởi nghiệp từ hòm thư điện tử thật, nhưng không phải Lâm Chí Cường.
Cho tới bây giờ mạng Internet vẫn luôn là ông trùm, một nhà lớn mạnh, những sản phẩm cùng loại khác đến ngay cả phần húp canh cũng không có.
Cô gật đầu: "Các anh đang thiếu rất nhiều vốn mà tôi cũng không có khả năng cung cấp nhiều vốn như vậy cho các anh. Như vậy đi, các anh làm một trò chơi trực tuyến cho tôi, sau khi làm xong, tôi sẽ đầu tư một trăm vạn cho hòm thư điện tử của các anh, đó coi như là tiền vốn khởi động của các anh, anh có bằng lòng không?"
Lâm Chí Cường hơi ngạc nhiên: "Trò chơi trực tuyến á? Island of Kesmai?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng! Tôi dự định sẽ cho ra mắt tại Hương Giang trước, đợi sau khi trong nước nối mạng Internet rồi thì tôi sẽ đưa nó vào trong nước, anh có muốn nhận nhiệm vụ này không?”
Lâm Chí Cường cúi đầu trâm tư.
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Hòm thư điện tử hoàn toàn không khó, cái khó chính là tuyên truyền. Anh không có tiền nên hoàn toàn không có cách nào khiến người dùng sử dụng nó, mà chỉ có thể kiếm rất nhiều tiền vốn để đăng quảng cáo ở bên ngoài, như vậy thì anh mới có thể khiến người dùng sử dụng hòm thư điện tử của anh. Đây chính là cơ hội của anh, không phải ai cũng nỡ bỏ ra một trăm vạn đâu. Anh suy nghĩ lại đi."
Lâm Chí Cường nhìn cô: "Cô không coi trọng ý tưởng hòm thư điện tử này?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Tôi thừa nhận rằng hòm thư điện tử là một ý tưởng rất hay, nhưng tôi không cảm thấy nhóm sinh viên đại học như các anh có thể là người cười đến cuối cùng.
Tài chính mới là thứ khó khăn nhất. Anh có một tổ đội sẵn nhưng lại không có nhân viên tiêu thụ giỏi, ít nhất thì bản kế hoạch của anh cũng không thuyết phục được tôi đầu tư. Mà bây giờ tôi chỉ muốn làm trò chơi trực tuyến, thời gian chế tạo là khoảng một năm, anh có muốn nhận không?"
Thời buổi này tốc độ vận hành của máy tính rất chậm, nếu đổi lại là máy tính ở thế hệ sau thì có khả năng chỉ cần nửa năm là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận