Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1168: Nhưng Sự Việc Lại Nằm Ngoài Dự Liệu Của Cô

Chương 1168: Nhưng Sự Việc Lại Nằm Ngoài Dự Liệu Của CôChương 1168: Nhưng Sự Việc Lại Nằm Ngoài Dự Liệu Của Cô
"Đứa trẻ này rất đáng thương, những đứa trẻ khác bị bắt tới chưa được bao lâu, khẩ âm nói chuyện vẫn chưa thay đổi, chúng tôi có liên lạc với đồn cảnh sát địa phương và đều tìm ra được cha mẹ của chúng. Chỉ riêng đứa trẻ này là không nói chuyện, chúng tôi không có cách nào xác định được nhà của cậu bé ở đâu."
Tô Niệm Tinh không nhịn được mà bắt đầu đồng cảm: "Cậu bé mấy tuổi rồi?"
"Đã sáu tuổi rồi, chúng tôi đã thẩm vấn tên đầu sỏ lừa đảo kia, gã nói là lúc mình bắt người thì cậu bé mới được bốn tuổi, vừa mới nhớ chuyện chưa được bao lâu, có khả năng sẽ không nhớ được quá nhiều đâu." Sắc mặt dân cảnh khá lo lắng, anh ta không muốn dẫn đứa trẻ tới viện phúc lợi, cậu bé đã bị què một chân, không có năng lực tự lo liệu cho mình, nếu đến nơi đó chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Tô Niệm Tinh đi đến đồn cảnh sát và gặp được bé trai đó.
Dân cảnh nói cậu bé đã được sáu tuổi nhưng người lại nhỏ bé vô cùng, trên gương mặt cũng không có lạng thịt nào, dùng da bọc xương để hình dung cũng không quá.
Mà thứ khiến Tô Niệm Tinh có ấn tượng sâu sắc nhất chính là ánh mắt của cậu bé, rõ ràng mới có sáu tuổi nhưng cậu bé lại không có ý chí sinh tồn, thái độ rất chán đời.
Rõ ràng đang ở độ tuổi hoạt bát và hiếu động, có lòng khao khát đối với mọi thứ ở ngoài kia nhưng lại có suy nghĩ muốn chết, thật đáng thương biết bao. Cô ngồi xổm xuống, nhét tranh đường vừa mới mua được ở ven đường vào trong tay cậu bé.
Đứa trẻ không khóc không la mà yên lặng liếm tranh đường, Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, có cha mẹ nhận được điện thoại của dân cảnh từ nông thôn vội vàng chạy qua đây, sau khi tìm được con mình, cả gia đình ôm con gào khóc đau đớn.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy một màn này mà cũng thấy mừng cho bọn họ.
Đợi bọn họ khóc xong lại cảm ơn dân cảnh. Họ có mang theo quà cáp, trực tiếp nhét vào trong tay đối phương.
Dân cảnh không chịu nhận mà kêu bọn họ ký tên, sau đó có thể dẫn con về nhà.
Đây là đứa trẻ vừa mất tích chưa được bao lâu, cha mẹ và con có thể nhận ra nhau, còn nếu thời gian mất tích quá lâu, ký ức của đứa trẻ xuất hiện vấn đề, không thể nhận ra được cha mẹ ruột thì phải xét nghiệm nhóm máu, kiểm tra DNA, thời gian đợi sẽ rất dài.
Khi Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn cả gia đình này, bé trai cũng nhìn theo, trong ánh mắt của cậu bé không che giấu được sự ngưỡng nộ.
Đúng vậy, không ai là không muốn có cha mẹ ruột của mình, có bọn họ thì mới có cảm giác của gia đình.
Tô Niệm Tinh nắm lấy tay của bé trai, lúc tới đây cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, có lẽ sẽ không bói ra được vì thế giới của trẻ con rất vi diệu, tụi nhỏ không có quá nhiều ý thức mà phần lớn đều bị cảm xúc chi phối. Giận dữ, tốt đẹp, ấm lòng... trong nháy mắt đều có khả năng bị tụi nhỏ ghi nhớ.
Nhưng chuyện mà bé trai này để ý đến nhất chính là cảnh tượng mình giả què lê lết trên đường xin người qua đường.
Trong lòng Tô Niệm Tinh chợt căng thẳng, nếu như vậy thì có khả năng cô sẽ không bói ra được quê nhà của đứa bé này hoặc là cha mẹ ruột của nó.
Nhưng sự việc lại nằm ngoài dự liệu của cô.
Bé trai bệnh tật nằm dưới đất, người đàn ông ngồi bên cạnh cậu bé chính là tên lừa đảo anh Lục kia, gã giả thành người câm, ú a ú ơ dập đầu trước người đi đường, thi thoảng còn liếc mắt nhìn mọi người, sau khi xác nhận được mục tiêu có thể ra tay là gã sẽ vô cùng để ý.
Bọn họ làm lửa đảo nhiều năm như thế rồi, sở dĩ không bị bắt chính là vì gã đủ thận trọng, trước khi bắt trẻ con đi, gã sẽ nằm vùng trước, xác định xong tuyến đường chạy trốn rồi mới ra tay.
Bé trai thân là phông nền, bởi vì cậu bé gây yếu đáng thương, hơn nữa còn bị gắn mác mắc bệnh nan y nên có rất nhiều người trẻ tuổi động lòng trắc ẩn, ném một xu, hai xu cho cậu bé.
Bé trai dập đầu một cách đờ đẫn, sau khi bị bắt, cậu bé vẫn luôn rất ngoan ngoãn, bọn bắt cóc kêu cậu bé làm gì thì cậu bé làm cái đó vì không muốn bị ăn đòn.
Cậu bé mong đợi một ngày nào đó cha mẹ có thể tới cứu mình và đón mình về nhà.
Bọn lừa đảo này rất yên tâm về cậu bé. Lúc ra ngoài ăn xin cũng thích dẫn cậu bé đi cùng nhất cho nên cậu bé mới có cơ hội đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận