Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 196: Bữa Nay Tôi Mời

Chương 196: Bữa Nay Tôi MờiChương 196: Bữa Nay Tôi Mời
Nhìn qua có vẻ như ai cũng biết làm nhưng không ai bằng lòng tốn thời gian và tốn tiền bạc đi làm như vậy cả. Quán Tô Thần Toán vì muốn cho mọi người có thể ăn được một miếng tiểu long bao ngon miệng mà dùng thịt tươi, hơn nữa còn đích thân về tận quê chọn heo để giết mổ.
Bởi vì số trang ít nên ông ta chỉ viết về tiểu long bao chứ không viết về trà sữa, chẳng qua, bài văn của ông ta vẫn trên dưới hai trang, trang tiếp theo chắc hẳn có viết về trà sữa.
Châu Hưng Phủ không hổ là chuyên gia ẩm thực ở Hương Giang, có rất nhiều độc giả, trong đó cũng không thiếu người sành ăn.
Mấy người này đọc được bài báo của Châu Hưng Phủ bèn lũ lượt kéo tới cửa cùng nhau nghiên cứu. Sau khi ăn xong quả nhiên cảm thấy không tồi, dân sành ăn chân chính có thể nếm ra được điểm khác biệt từ trong những chỗ chỉ tiết nhất.
Nguyên liệu nấu ăn ở quán Tô Thần Toán quả thật tốt giống y như cô đã nói.
Mấy tay sành ăn này lại giới thiệu cho bạn bè thân thiết của mình, không đến bao lâu sau, những chỗ khác cũng bắt đầu nhập hàng.
Trước cửa quán ăn có một hàng dài người đang xếp hàng, kéo dài đến tận quảng trường trước cửa trung tâm thương mại. Mấy người phụ nữ cũng bán thức ăn đi ngang qua trước cửa quán bọn họ đều giở giọng điệu chua như giấm.
Ngày thứ ba khai trương, hoạt động giảm 30%, thẳng cho đến ngày thứ tư mới trở về với giá gốc. Ngày thứ tư, quả thật lưu lượng người đã ít hơn rất nhiều, doanh thu giữ vững ở mức hơn tám nghìn.
Tô Niệm Tinh rất hài lòng với trạng thái hiện tại, nhân viên trong quán cũng vừa vặn lo liệu được, trong tiệm cũng không cần chen chúc như nấm mọc sau mưa nữa.
Cô thì thỏa mãn nhưng nhân viên phục vụ Du Tử mà cô mới thuê lại rất nóng nảy.
Trước đây lúc thực khách đông đúc, có rất nhiều khách thấy trong tiệm không có chỗ ngồi nên bọn họ muốn đóng gói mang đi, chứ không ngồi ăn trong tiệm nữa.
Nhưng sau khi hoạt động kết thúc, khách khứa nán lại trong quán dùng bữa đã tăng lên nhiều, bọn họ cần phải dọn dẹp vệ sinh, tuy rằng số lần pha chế trà sữa và tiểu long bao đã ít đi nhưng nội dung công việc của bọn họ cũng không hề giảm thiểu.
Du Tử cảm thấy quá mệt nên bắt đầu bất mãn đối với khách hàng.
Lúc Tô Niệm Tinh đang thu tiền lại phát hiện ra anh ta đang cãi nhau với một thực khách, cô vội gọi A Trân đi qua thu tiền còn mình thì tới giảng hòa: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vị thực khách tỏ ra vô cùng bất mãn: "Chủ quán này, nhân viên phục vụ ở tiệm các cô bị làm sao vậy hả. Vừa rồi chúng tôi trông thấy bên này có chỗ trống mới ngồi xuống, nhờ anh ta dọn dẹp sạch sẽ bàn ghế thì anh ta lại hùng hổ nói kháy chúng tôi mất vệ sinh.
Tôi đã bảo với anh ta rồi, số rác này không phải do tôi bày ra, nhưng anh ta không chỉ không xin lỗi tôi và còn chửi tôi đây này!"
Tô Niệm Tinh vội vàng xin lỗi khách hàng: "Bữa này tôi mời, mong các cô chờ cho một lúc."
Sau khi dọn dẹp bàn ghế sạch sẽ, cô gọi Du Tử qua bên cạnh: "Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao lại cãi nhau với khách? Cậu là nhân viên phục vụ, dọn dẹp bàn là một trong những công việc của cậu. Nếu ngại bẩn vậy cậu đừng tới làm phục vụ bàn nữa?"
Trước đó thấy chàng trai này rất lanh lợi cơ mà, sao mới làm có ba hôm đã lòi đuôi ra rồi.
Du Tử nhíu mày ghét bỏ: "Tôi không thích dọn vệ sinh, dâu mỡ lắm."
Tô Niệm Tinh không dám thả anh ta ra đằng trước để đón tiếp thực khách nữa, sợ anh ta lại đắc tội với người ta tiếp, vì thế mới bảo: "Cậu không thích dọn vệ sinh vậy chú tâm vào pha chế trà sữa đi."
A Hỉ đang phụ trách pha chế trà sữa nghe thế bèn bĩu môi: "Chị chủ, không thể để cậu ta pha chế trà sữa được đâu, trước đó thêm thiếu đồ vào cốc của khách, hại chúng tôi phải làm lại luôn đó, mấy lần liên đều như thế rồi. Tôi bảo cậu ta mà cậu ta còn cãi nhau với tôi nữa cơ."
Du Tử bị nói kháy cũng không để ý, anh ta kéo cái ghế qua ngồi ở một bên: "Chính cô đã nói sau khi hoạt động kết thúc, khách hàng sẽ ít đi, nhưng bây giờ ít sao? Trong tiệm toàn là khách thôi."
Đến cả Tô Niệm Tinh cũng sững sờ: "Ba hôm đầu khai trương toàn là người với người, hàng người còn xếp dài đến tận cổng trung tâm thương mại nữa mà. Bây giờ đã bớt hơn phần lớn rồi còn không tính là ít nữa sao?
Nếu không có nổi một vị khách nào vậy tôi làm sao mà phát tiền lương cho mấy cô cậu được nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận