Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 323: Cha Cô Đang Ở Đó

Chương 323: Cha Cô Đang Ở ĐóChương 323: Cha Cô Đang Ở Đó
Bà Tề lại quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt rồi lại nhìn người đàn ông đang nằm trong lều, quả thật trông không giống gì cả vì thế cũng không thèm để ý đến cô nữa.
Tô Niệm Tinh thì lại nhìn khu vực nhỏ bé này.
Ngõ nhỏ này đã bị chiếm hơn phân nửa, một hàng dài đằng đãng đều toàn là đồ của bà Tề hết, có thùng các tông mà bà ta nhặt được xếp chồng lên nhau gọn gàng, chất thành cả đống. Còn có chai nhựa được đựng thành từng túi để đó, miệng túi được buộc lại rất chắc.
Còn có nồi niêu xoong chảo dùng để ăn cơm, một cái bếp dựng đơn giản, dùng bình ga, là một chiếc bình ga nhỏ, thoạt nhìn không dùng đến mấy ngày đã hoàn toàn hết ga.
Bên cạnh bình ga còn có một thùng nước, vừa rồi Tô Niệm Tinh đã mở nắp thùng lấy nước.
Ngoại trừ vậy ra còn có một túi hành lý nữa, xem chừng là để đựng mấy vật dụng sinh hoạt như quần áo và giày dép
Ngoài ra, ở một gốc lộ ra ngoài của chiếc lều là một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, to cỡ một lòng bàn tay, hoa văn phục cổ, tạo hình trơn mịn hơn nữa còn khéo léo tinh tế, nhìn màu sắc chắc hẳn cũng được vài năm rồi.
Trước đây Tô Niệm Tinh đã từng xem qua đồ cổ mà ông nội sưu tầm, trong đó có mấy món là nữ trang thời kỳ Minh Thanh, trông có vài phần tương tự với nó, cũng không biết có phải là đồ cổ không, cô nheo mắt lại đang định thò đầu nhìn kỹ thì ở một đầu khác của con ngõ truyền tới tiếng bước chân đồn dập, cô lập tức quay người lại. Trong ngõ nhỏ sâu hun hút gân như nằm hoàn toàn trong bóng tối, cô không nhìn thấy rõ ngũ quan của người kia nhưng chỉ nhìn mỗi quần áo cũng có thể xác nhận được người đó chính là Hà Linh Vân.
Tô Niệm Tinh vẫy tay với đối phương, đợi khi đối phương lại gần, cô chỉ vào trong lều: "Cha cô đang ở đó."
Hà Linh Vân chạy lại gần, thở phì phò, trong mắt cô ta ngân ngấn nước, đợi khi nhìn thấy cha mình đang phát sốt ở trong lều, môi khô nứt nẻ, người đã có hơi mê sảng rồi, cô ta lại sốt ruột: 'Không được! Phải đưa đến bệnh viện ngay.
Tô Niệm Tinh cũng muốn đưa đi lắm nhưng tiền xe cấp cứu ở Hương Giang quá đắt, trên người cô chỉ mang có vài trăm đồng tiền, không đủ trả tiền xe.
Rõ ràng Hà Linh Vân cũng viêm màng túi giống cô, cô ta vừa định đứng dậy thì bà Tê xòe tay ra với cô ta: "Đưa tôi hai nghìn, tôi đã cứu mạng cha cô."
Hà Linh Vân còn chưa kịp nói cảm ơn đã nghe thấy đối phương đòi tiền, cô ta chỉ đành móc hết toàn bộ tiền trong người đưa cho bà ta, rồi lại kêu Tô Niệm Tinh trông chừng giúp mình một chút, còn cô ta sẽ đi gọi taxi.
Cũng không biết bà chủ nhà có mưu tính gì mà Hà Linh Vân vừa mới ra đến đầu ngõ đã gặp ngay bà ta, vì thế đành nhờ bà chủ nhà giúp đưa đi.
Bà chủ nhà nhân cơ hội này đòi phí vận chuyển, ba người hợp lực lại đưa cha Hà lên xe ô tô rồi chạy thẳng tới bệnh viện.
Cha Hà ngoại trừ sốt cao ra, lúc Tô Niệm Tinh giúp khiêng đầu còn phát hiện ra tóc sau gáy ông ta có vết máu, rõ ràng là đã bị người đánh, ngoại thương rất nghiêm trọng, nhưng ánh sáng bên trong ngõ quá tối tăm nên bà Tề không phát hiện ra. Vì có ngoại thương, hơn nữa còn bị thương ở phần đầu nên cha Hà được đưa vào cấp cứu.
Tiếp đó chính là lấy máu, chụp CT.
Sau khi xác nhận có sốt, bác sĩ truyên nước cho cha Hà, nhưng sau gáy của cha Hà đã bị đánh, xuất huyết bên trong, lại bị nước bẩn ngâm nên có khả năng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, cần phải ở lại bệnh viện quan sát.
Hà Linh Vân thông báo cho người nhà, khi bọn họ chạy tới nơi, một gia đình ôm nhau gào khóc đau đớn.
Tô Niệm Tinh có thể nhìn ra được mẹ Hà là một người có tính cách yếu đuối, không có chủ kiến, em trai của cô ta thì còn nhỏ tuổi, vẫn chưa gánh vác được việc gì, trong nhà cũng không dư dả nên nếu cha không tỉnh lại thì toàn bộ gánh nặng trong gia đình này rất có khả năng sẽ rơi lên người Hà Linh Vân.
Hà Linh Vân đi nộp viện phí, túi tiền đã rỗng tuếch cả rồi, Tô Niệm Tinh thấy cô ta còn đói bụng nên cho cô ta mượn tiền của mình.
Hà Linh Vân nói lời cảm ơn: "Đợi ngày mai tôi rút tiền xong sẽ trả lại cho cô.
Tô Niệm Tinh kêu cô ta đừng để trong lòng, vẫn nên chăm sóc người nhà trước đã: "Vết thương sau gáy của cha cô không nhẹ, bắt được kẻ xấu sớm một chút mới có thể giảm nhẹ áp lực trên người cô được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận