Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1129: Làm Sao Có Khả Năng Được

Chương 1129: Làm Sao Có Khả Năng ĐượcChương 1129: Làm Sao Có Khả Năng Được
Sau khi ném lục hào xong, Tô Niệm Tinh đi đến trước mặt phạm nhân.
Bây giờ đồn cảnh sát còn lâu mới chính quy được như sau này, ít nhất thì hai người cũng ngồi chung với nhau lấy lời khai, mà cô có thể trực tiếp bắt lấy tay của anh ta.
"Kỹ thuật của anh điêu luyện như thế chắc chắn không phải lần đầu tiên hành nghề rồi, chắc là anh đã ăn cướp rất nhiều lần rồi, đúng không?" Tô Niệm Tinh nhìn đối phương.
Đối phương bị bắt lại rồi, cũng không dám lỗ mãng mà cúi đầu.
Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào anh ta rồi nói với viên cảnh sát đang định ngăn cản mình rằng: "Đối tượng bị cướp đầu tiên của anh ta là một cô gái trẻ, anh ta đã cướp cây kẹo trong tay cô bé, sau đó lại cướp mũ, kính và thậm chí là cả khuyên tai của người ta.
À đúng rồi, cái xe đạp này cũng mới bị anh trộm vào ba hôm trước xong, là của một người đàn ông trung niên. Khi ấy ông ta đỗ xe đạp ở ven đường Tam Lý Đồn, bởi vì tín hiệu của điện thoại di động không tốt, ông ta buộc phải dừng lại để dò tín hiệu, anh đã nhân lúc ông ta gọi điện mà nhanh chóng cướp mất con xe. Tên của ông ta là Trân Đại Cường.
Còn chủ nhân của ví tiền này là một nữ sinh đại học, trên người cô ấy còn mặc đồng phục của trường, là sinh viên đại học Bắc Kinh, có gương mặt tròn, mặc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là quân bò và giày thể thao màu trắng, tên là Lưu Ngọc Phân. Anh đã cướp cái ví này ở phố Tiền Môn."
Phạm nhân nhìn cô với vẻ kinh ngạc, đúng là mấy người này đã bị anh ta cướp của thật nhưng đây là ăn cướp cơ mà, chớp mắt cái đã cướp xong đồ rồi chứ làm sao có khả năng biết được quá nhiều thông tin chứ, nhưng tại sao cô lại có thể biết được nhiều như vậy?
Viên cảnh sát hơi sững sờ, cứ cảm thấy trời vẫn còn chưa tối mà mình đã bắt đầu nằm mơ rồi. Anh ta nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ nghi ngờ: "Lúc anh ta cướp đồ, cô ở ngay bên đường hả?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Hôm nay tôi mới đáp máy bay xuống đấy thì làm sao có khả năng đó được. Tôi bói ra được đấy."
Viên cảnh sát theo bản năng phản bác: "Làm sao có khả năng được? Chỉ thế mà cô đã bói ra được nhiều như vậy sao?"
Bói còn rõ ràng hơn cả bản thân người ta, nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì rất khó giải thích được.
Tô Niệm Tinh thấy anh ta không tin mới bảo anh ta gọi điện thoại cho Trương An Khang của sở đầu tư: "Hôm nay ông ta đã đích thân tới sân bay đón tôi đấy, tôi không nói dối."
Cảnh sát biết một nhóm người này là thương nhân Hương Giang, đặc biệt là bây giờ còn đang kêu gọi đầu tư, những bộ phận khác đều muốn mở cửa sau cho sở đầu tư, còn anh ta chỉ là một cảnh sát nhân dân nhỏ bé, cũng không dám phá hỏng kế hoạch của cấp trên nên chỉ đành đi xin chỉ thị của Sở trưởng.
Sở trưởng lập tức gọi điện cho Trương An Khang của sở đầu tư.
Lúc này, Trương An Khang vẫn chưa tan làm, ông ta đang định thảo luận với cấp dưới xem những công xưởng nào có thể cho thương nhân Hương Giang đầu tư, giờ đang bận đến đầu bù tóc rối đây, sau khi biết được sở trưởng tìm mình, ông ta phất tay với vẻ mất kiên nhẫn: "Tôi không rảnh! Không nhìn thấy tôi đang họp hay sao?" Nhân viên trực máy cẩn thận nhắc nhở: "Sở trưởng, thương nhân... thương nhân Hương Giang đã tới đây vào hôm nay bị dẫn về đồn cảnh sát phía đông thành phố rồi, nghe nói bọn họ đang chụp ảnh ở ven đường thì bị cướp mất máy ảnh."
Trương An Khang đứng bật dậy, sắc mặt lập tức trắng bệch hẳn đi. Ông ta choáng váng, suýt chút nữa thì ngã quy, đám người trong phòng họp lập tức nhốn nháo cả lên, người thì kéo ghế, người thì vội đỡ người: "Sở trưởng, ông không sao chứ?"
Trương An Khang đẩy người bên cạnh đang đỡ mình ra rồi vuốt mồ hôi trên trán, ông ta tức đến mức hất bay văn kiện trên bàn xuống đất: "Có phải mấy thằng khốn nạn đấy muốn ăn đòn không?”
Ngày nào ông ta cũng đi làm cháu trai cho người khác, còn mấy thằng khốn nạn đấy lại chỉ biết làm hỏng chuyện của ông tal
Bàn tay cầm áo của ông ta bắt đầu run lên, cuối năm ngoái Liên Xô giải thể, các nhà tư bản nước ngoài chê bai Trung Quốc mà đồng loạt rút vốn đầu tư, đến ngay cả thương nhân Hương Giang cũng đã bắt đầu rục rịch.
Năm nay vừa mới đầu xuân, ông ta đã nhận được thông tin có mấy trăm công xưởng thu nhập mất ổn định, bên trên đã sắp bận đến phát điên luôn rồi. Ngay cả tổng bí thư cũng đích thân đi khảo sát để ổn định thị trưởng phía nam, còn mấy sở đầu tư như bọn họ ngày nào cũng cầu ông cầu bà, kêu cục xuất nhập cách nghĩ cách kéo thương nhân Hương Giang tới thì bọn họ mới tiện kêu gọi đầu tư được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận