Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 721: Bà Yên Tâm Đi, Cháu Sẽ Xử Lý Tốt Mà

Chương 721: Bà Yên Tâm Đi, Cháu Sẽ Xử Lý Tốt MàChương 721: Bà Yên Tâm Đi, Cháu Sẽ Xử Lý Tốt Mà
Bà A Hương thấy cô không chịu mở miệng cũng đoán ra được là cô đang kiêng dè điều gì đó, bà ta vỗ lên vai cô: 'Lấy ra dũng khí một mình xông tới Hương Giang của cháu đi, không phải chỉ là một chàng trai trẻ thôi sao, cháu chắc chắn có thể xử lý được."
Tô Niệm Tinh bị bà ta chọc cười.
Không phải cô không xử được sir Lương mà là cô không xử được chính bản thân mình ấy, cô sợ mình sẽ để lộ ra bản chất cặn bã.
Tô Niệm Tinh nói chuyện thẳng thắn hơn một chút: "Sự chênh lệch giữa bạn bè với bạn trai vẫn rất lớn. Ví dụ như anh ấy có bệnh sạch sẽ, thân là bạn bè, cháu hoàn toàn không để ý đến, thậm chí còn cảm thấy có một người bạn thích sạch sẽ như vậy đúng là rất thú vị. Nhưng nếu là bạn trai, anh ấy chắc chắn sẽ yêu cầu cháu giữ vệ sinh, cháu không vui lòng thì anh sẽ chia tay cháu mất."
Sự cặn bã của cô không phải nằm ở chỗ thay lòng đổi dạ, cũng không phải là bắt cá hai tay, mà là chỉ cần bạn trai có một chút gì đó khiến cô không vui lòng là cô sẽ vứt bỏ một cách không nương tình gì hết.
"Chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà chia tay á?" Bà A Hương ngây người, người trẻ tuổi bây giờ đều có cá tính như vậy sao?
Tô Niệm Tinh nhún vai, cô chính là một người tùy hứng như vậy đấy, nếu cảm giác mà một người bạn trai mang tới cho cô còn không tự tại bằng lúc cô độc thân, vậy cô sẽ không hề do dự gì mà đá đối phương đi, cô sẽ không vì bất cứ một ai mà thay đổi chính mình hết.
Giám sát Lương là một ứng cử viên làm bạn đời, anh hẹn hò là sẽ dâng cả cuộc đời mình đi luôn, đối với bạn đời cũng sẽ một lòng một dạ. Nhưng anh cũng sẽ yêu cầu người yêu phải đối với mình như vậy, nhưng một yêu cầu đơn giản như thế mà cô lại không thể nào làm được.
Nếu đã như vậy, cô cần gì phải kéo chân anh nữa, làm một người bạn bình thường không phải rất tốt hay sao.
Bà A Hương nhún vai với vẻ bất lực: "Bà là người già nên không hiểu suy nghĩ của người trẻ tuổi các cháu. Theo quan điểm của bà thì hai vợ chồng chung sống đều nên nhường nhịn đối phương. Anh nghĩ cho em và em nghĩ cho anh, như vậy mới có thể lâu dài được. Cháu tự do quen rồi cho nên mới không thích bị người ràng buộc, bà không khuyên được cháu."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Bà yên tâm đi, cháu sẽ xử lý tốt mà."
"Chị chủ? Sau bếp không đủ rau rồi." Giờ cao điểm cơm trưa vừa mới qua, A Trân đi ra sau bếp kiểm kê nguyên liệu rồi ra ngoài nhắc nhở Tô Niệm Tinh, lại chỉ trông thấy chị chủ đang chống má, hình như là đang nghĩ ngợi gì đó, có khả năng là nghĩ quá nhập tâm cho nên ngay cả lúc cô ta nói chuyện với mình mà cô cũng không có phản ứng gì cả.
A Trân chỉ có thể đi qua đó nhắc nhở cô thêm một lần.
Lúc này, Tô Niệm Tinh mới lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt của cô có hơi uể oải: "Vậy bây giờ tôi đi mua nhé."
Cô đi tay không ra ngoài, A Trân vội vàng đuổi theo phía sau nhắc nhở: "Chị chủ, cô vẫn chưa mang tiền mà."
Tô Niệm Tinh lại quành về quán lấy ít tiền rồi đi ra ngoài.
Các hàng xóm thấy cô như vậy cũng không nhịn được mà thì thâm: "Gần đây thần toán làm sao thế nhỉ? Cứ tâm hồn treo ngược cành cây, không phải là đang hẹn hò đấy chứ?" A Trân là người đầu tiên không tán thành: 'Làm sao có thể chứ? Người đang hẹn hò làm sao có khả năng cả ngày ru rú ở trong quán ăn được?”
"Theo tôi thấy thì chắc chắn là bị chuyện của Diệp Thắng Thiên làm phiền rồi" Anh Minh nói với vẻ mặt khẳng định.
Chú An cảm thấy anh ta đang nói đùa: "Cô ấy mở quán ăn chứ có mở tiệm vàng đâu, Diệp Thắng Thiên sẽ không tới đây cướp đâu, làm sao cô ấy có thể lo lắng bất an vì anh ta được chứ, có lẽ là có tâm sự gì đó rồi."
Chú Minh cạn lời: "Ông nói như không ấy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được cô ấy có tâm sự, khỏi cần ông nói nhé! Bây giờ vấn đề của mọi người là cô ấy có tâm sự gì?"
"Không phải cô ấy vừa mới mua nhà hay sao? Cũng đã xin đăng ký hộ khẩu rồi còn gì, chắc hẳn cô ấy không có phiền não gì mới đúng chứ." Bà chủ nhà cũng gia nhập vào cuộc thảo luận.
Mọi người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, chẳng một ai đoán ra được nguyên do là gì, chỉ có bà A Hương đại khái đoán ra được chút manh mối, nhưng cũng không tiện nói thẳng với mọi người. Chuyện này phải để bản thân Tô Niệm Tinh tự nghĩ cho rõ ràng mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận