Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1136: Không Cần Đâu, Xem Luôn Ở Đây Cũng Được

Chương 1136: Không Cần Đâu, Xem Luôn Ở Đây Cũng ĐượcChương 1136: Không Cần Đâu, Xem Luôn Ở Đây Cũng Được
Một nhóm người Tô Niệm Tinh đi đến nhà của Trương An Khang.
Triệu Hồng Mai không có ở nhà, Triệu Hồng Lượng đi thẳng về phòng, phòng của anh ta rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường rộng một mét, kê bàn để máy tính và ghế xong là chật kín, nhiều người như thế hoàn toàn không thể chen vào được.
Còn có cái mùi gì cứ quái quái, Tô Niệm Tinh dụi mũi mình.
Trương An Khang cảm thấy đầu óc của cậu em vợ có đạn rồi, ông ta vội vàng mở cửa sổ phòng ra rồi lại ra hiệu cho bọn họ ra ngoài nói chuyện.
Triệu Hồng Lượng bận mở máy tính chứ nào có thời gian đâu, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên mà từ chối thẳng thừng.
Tô Niệm Tinh cũng muốn tốc chiến tốc thắng nên xua tay với Trương An Khang: "Không cần đâu, xem luôn ở đây cũng được."
Cái máy tính này là kiểu cũ rồi, là loại mông rất to, cực cồng kênh, lúc mua vẫn tốt không ít tiền.
Bình thường Triệu Hồng Lượng coi nó như bảo bối, không cho phép bất cứ ai động vào.
Anh ta dùng hệ thống DOS, sau khi giao diện xuất hiện là phải nhập đủ các thể loại lệnh.
Trương An Khang thấy anh ta chỉ mải bấm bàn phím, sợ đám người Tô Niệm Tinh sốt ruột nên mới không ngừng giục: "Sao vẫn chưa xuất hiện giao diện trò chơi vậy?”
Triệu Hồng Lượng đáp: "Không phải đã vận hành rồi hay sao?" Máy tính quả thật đang vận hành rồi nhưng không giống với mấy trò chơi ở thành phố máy tính kia, có thể thao tác bằng tay cầm, còn cái này chỉ có ngón tay là di chuyển trên bàn phím.
Triệu Hồng Lượng vừa nhập lệnh vừa nói: "Trước đây tôi muốn tìm nhà phát hành giúp mình phát triển nhưng bọn họ chỉ chịu bỏ có một vạn để mua đứt thôi nên tôi không đồng ý."
Tô Niệm Tinh thấy trò chơi này cũng được đấy, quá trình cũng rất đơn giản, chỉ là đằng sau có con mèo không ngừng đuổi theo con chuột và gặp phải đủ loại chướng ngại vật trên đường.
Cô hỏi dò: "Nếu tự chúng ta làm thì mất bao nhiêu tiền?"
Triệu Hồng Lượng chưa từng làm bao giờ: "Trước đây tôi có hỏi qua nhà phát hành rồi, bọn họ nói nếu tự mình làm thì mất khoảng năm vạn."
Thời buổi này năm vạn thật sự rất đáng giá, hôm qua Tô Niệm Tinh đọc báo cũng biết bây giờ giá nhà ở Bắc Kinh mới một nghìn hai một mét vuông thôi.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi mới đáp: "Để tôi thử đã nhé."
Bây giờ nội địa không có luật sư tư nhân nên lúc cô tới đây có tìm luật sư viết một mẫu bài chuyên nghiệp, giờ cứ điền theo cái đó là được.
"Tôi sẽ chia phần trăm cho anh, còn bản quyền thuộc về tôi. Tôi sẽ mang nó đi xin bản quyên sáng chế phát minh sau đó lại tìm nhà phát hành để ghép nó, có khả năng sẽ tiêu thụ trên thị trường ở cả nội địa và Hương Giang."
Kiếp trước cô rất thích chơi điện tử nhưng toàn là chơi điện tử cầm tay, trò chơi online, chứ đây vẫn là lần đầu tiên gặp kiểu trò chơi rất đơn giản này, dù sao thì giá cả cũng không đắt, cô cứ mang nó về thử trước đã." Triệu Hồng Lượng vội vàng ký tên: "Được chứ."
Cô kêu anh ta giúp mình gọi điện thoại liên hệ với nhà phát hành trò chơi ở bên này, biết được là thương nhân Hương Giang nhìn trúng trò chơi này nên đối phương kêu anh ta hãy mang trò chơi đến ngay bây giờ.
Sau khi gỡ bản gốc của trò chơi xuống, một nhóm người lại đi tới Trung Quan Thôn tìm nhà phát hành và bàn bạc suốt nửa tiếng đồng hồ với đối phương, cuối cùng chốt là năm vạn nhân dân tệ, vê phương diện tiêu thụ cũng sẽ do đối phương phụ trách, lợi nhuận chia năm năm, phía bên Tô Niệm Tinh sẽ chia một phần cho Triệu Hồng Lượng.
Làm xong cũng đã đến giờ cơm, Trương An Khang đề nghị đến gần đây ăn cơm.
"Bên này có rất nhiều quán ăn, món Tứ Xuyên, món Giang Tô, món Quảng Đông, món Sơn Đông, món Bắc Kinh, đều có đủ cả, các cô muốn ăn gì?"
Tô Niệm Tinh nhìn về phía giám sát Lương.
"Đi quán món Tứ Xuyên nhé? Anh muốn nếm thử món Tứ Xuyên chính tông ở bên này." Giám sát Lương cười đáp.
Trương An Khang hơi ngạc nhiên: "Phần lớn thương nhân Hương Giang mà tôi từng gặp đều không ăn được cay, không ngờ một người Hương Giang lớn lên ở bản địa giống như anh lại có thể ăn cay đấy."
Giám sát Lương lại nắm lấy tay của Tô Niệm Tinh, vừa cười vừa giải thích: "Ớt có thể xua ẩm, ở Hương Giang mưa nhiều, độ ẩm cao, ăn nhiều ớt một chút cũng không tồi."
Bọn họ nhanh chóng đến quán Tứ Xuyên, món cay và không cay mỗi loại chọn một nửa, chủ yếu là năm vệ sĩ không thể ăn cay, họ cũng không thể chỉ lo mỗi cho bản thân mình được. Lúc ăn cơm, Trương An Khang muốn uống rượu, giám sát Lương lại từ chối: 'Buổi chiều chúng tôi còn có việc nên không uống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận