Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 391: Ở Bệnh Viện Không Có Camera Sao

Chương 391: Ở Bệnh Viện Không Có Camera SaoChương 391: Ở Bệnh Viện Không Có Camera Sao
Mới đầu, tôi còn tưởng là điều dưỡng đã bế xuống dưới rồi, nhưng ai ngờ điều dưỡng đi lên tôi mới biết là con tôi mất luôn rồi, chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện một lượt nhưng không tìm thấy."
Tô Niệm Tinh hít vào một hơi thật sâu: "Ở bệnh viện không có camera sao?"
"Có, nhưng camera có điểm mù, cảnh sát đã điều tra qua rồi, người kia bỏ trốn từ điểm mù ấy nên không nhìn thấy rõ mặt đối phương. Tôi thật sự không có cách nào khác cho nên mới phải ra giá cao để mua lại số từ trong tay khách hàng trúng thưởng."
Tô Niệm Tinh đã hiểu rồi, người này hoàn toàn không phải Trương Giai Phúc.
Lúc này, Tô Niệm Tinh cũng không tiện so đo chuyện thay mận đổi đào này làm gì, cô cầm bàn tay của đối phương trước để xem chỉ tay cho cô ta.
Nói thật, cô không coi trọng lần xem bói này cho lắm.
Cô đã từng tổng kết về bàn tay vàng của mình, trong các video đã từng xem qua thì cô chỉ có thể căn cứ vào cuộc đối thoại của nhân vật để phán đoán ra phương hướng và địa chỉ.
Còn đứa trẻ vừa mới chào đời chưa được mấy ngày chỉ biết phát ra tiếng em bé chứ hoàn toàn không thể thành câu thành từ được, hơn nữa, phạm vi hành động của trẻ cũng có hạn, càng khỏi cần nói là nhìn thấy công trình kiến trúc tiêu biểu nào.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là cô lại nhìn thấy!
Trong video là một người phụ nữ trông lớn tuổi hơn người trước mặt này một chút, cô ta bế đứa bé và nói chuyện với hàng xóm: "Con của Trương Phân vẫn chưa tìm được sao?"
"Đúng rồi, đã mất tích năm, sáu ngày rồi, theo tôi thấy là bị bọn buôn người bế đi từ lâu rồi. Đứa trẻ đó thật đáng thương, sao lại có một bà mẹ như vậy cơ chứ, ai lại để con ở phòng bệnh một mình như thế bao giờ, đúng là vô tri quá!" Hàng xóm lải nhải không thôi.
Lại nói thêm vài câu nữa, Tô Niệm Tinh buông tay ra: "Trong số những người mà cô quen biết thì có nhà ai gần đây cũng mới sinh em bé không?”
Trương Phân hơi sững sờ, không hiểu ý của cô cho lắm nhưng vẫn thành thật đáp lời: Hàng xóm của tôi, Tân Thục Trân, chúng tôi mang thai cách nhau gần lắm. Cô ta kết hôn được mười mấy năm rồi mà vẫn chưa có con, nghe nói là đã uống nhiều thuốc lắm, cuối cùng mới mang thai được.
Hai chúng tôi thường xuyên đi dạo cùng nhau, nhưng cô ta có hơi mộ đạo, không thích đến bệnh viện kiểm tra, chỉ sợ sẽ dọa sợ con."
Nhắc đến Tần Thục Trân, phần lớn cô ta vẫn thấy thương cảm cho đối phương: "Con tôi chào đời được ba ngày thì cô ta cũng đẻ, cũng là một bé trai giống tôi."
"Cô ta sinh con ở bệnh viện nào?" Tô Niệm Tinh tò mò hỏi.
Trương Phân lắc đầu: "Vận khí của cô ta không tốt, nửa đêm muốn đẻ con nhưng rất lâu vẫn không gọi được taxi, sau đó chồng cô ta mới hỏi người hỏi người mượn xe chở cô ta đi, nhưng còn chưa đến được bệnh viện thì con của cô ta đã đẻ luôn rồi."
Lúc cô ta sinh phải chịu sự dày vò suốt một ngày hai đêm, cuối cùng với sinh hạ được con, trong lòng cũng rất ngưỡng mộ Tần Thục Trân.
Cuối cùng thì Tô Niệm Tinh cũng hiểu ra rồi, còn chưa đợi cô mở miệng thì các hàng xóm đã sốt ruột: "Có phải con của cô ta cũng bị trộm không? Đây là gây án tập thể?"
Trương Phân vừa nghe nói con của Tần Thục Trân cũng sẽ bị trộm mà lập tức nôn nóng: "Vậy phải thông báo cho cô ta biết mới được, mười mấy năm trời cô ta mới có một đứa con như vậy, nếu mà mất thì gay go lắm."
Thấy cô ta vẫn còn lo lắng cho Tần Thục Trân, Tô Niệm Tinh mới vỗ vào mu bàn tay của cô ta: "Con của cô ta là của cô đấy cô ạ."
Trương Phân nhất thời không nghe hiểu, các hàng xóm láng giêng cũng rất mông lung, đây là có ý gì vậy?
Tô Niệm Tinh thấy Trương Phân nhìn mình với vẻ khó hiểu cũng chỉ đành nói huych toẹt ra một chút: "Cô ta hoàn toàn không hề mang thai và cũng chẳng có con gì hết, cô ta có mưu đồ muốn bế con của cô đi."
Mọi người trừng to mắt nhìn: "Còn có thể như thế?"
"Thế mà cũng được nữa hả?"
Trương Phân nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tỉnh, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh: "Vậy... vậy phải làm thế nào đây?"
"Nếu không tin thì cô có thể đến nhà cô ta thăm hỏi sau đó nhổ một sợi tóc của đứa bé, nhớ phải kèm cả nang tóc rồi mang đi xét nghiệm DNA."
Tô Niệm Tinh nhớ giám sát Lương từng nói bây giờ cũng không dễ làm xét nghiệm DNA mà phải đưa đến Anh quốc, vì thế lại bảo: "Cô nói lại suy đoán của tôi với phía cảnh sát để bọn họ tới lấy chứng cứ, như vậy lúc nghiệm ra rồi mới có hiệu quả, tránh cho bọn họ lại lén lút đưa đứa bé đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận