Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 288: Không Liên Quan Đến Cha Mẹ

Chương 288: Không Liên Quan Đến Cha MẹChương 288: Không Liên Quan Đến Cha Mẹ
Trên cái áo bình thường được ông bà nội của Lâm Lâm giặt đến bạc màu toàn là rau vụn, tóc tai của hai ông bà cụ cũng rối tung, ngực phập phồng lên xuống, vừa rồi hai người họ cũng đánh rất hăng.
Ai có thể ngờ được thằng cha trời đánh này lại bắt nạt đứa con dâu đáng thương của bọn họ chứ, không đánh thì không để trút hết cơn giận dữ trong lòng bọn họ.
Mặt Chính Khôi bị đánh đến sưng vù, áo quần lại càng bẩn thỉu xộc xệch, phóng viên ngửi thấy mùi tin tức chạy tới đây nháo nhào chen vào trong đám đông chụp ảnh, ghi lại cảnh tượng hiếm hoi này.
Mẹ của Lâm Lâm phải theo các cảnh sát vê đồn làm ghi chép, Lâm Lâm nắm chặt bàn tay của bà ta, nhìn về phía cảnh sát với vẻ quật cường.
Giám sát Lương ra hiệu cho cô bé cùng lên xe.
Hai người già cách một lớp cửa kính xe ra sức xin lỗi đứa con dâu, nếu không phải do bọn họ hồ đồ, tin vào mấy lời bịa đặt vô căn cứ, nếu như bọn họ vẫn luôn kiên trì tìm con dâu thì bà ta cũng sẽ không đến mức bị người ta giam cầm suốt mười năm trời.
Mẹ của Lâm Lâm lắc đầu, vuốt ve mái tóc mềm mượt của đứa con gái: "Không liên quan đến cha mẹ."
Chiếc xe cảnh sát khởi động, hai ông bà cụ lặng lẽ rơi nước mắt, đồng thời trong lòng cũng thầm thấy may mắn vì cuối cùng bà ta cũng được nhìn thấy ánh mặt trời trở lại.
Các thôn dân nhìn thấy các phóng viên bận trước bận sau chụp ảnh mà phát ra tiếng thở dài thườn thượt. không bao lâu nữa, thôn xóm vắng vẻ và bình yên này sẽ được đăng lên đầu đề trang nhất của các tờ báo lớn và được đẩy lên ngọn sóng đầu gió. ...
Một nơi cũng náo nhiệt giống như thôn Hồng Bình chính là tiệm Tô Thần Toán.
Hôm nay khách khứa rất đông đúc, Tô Niệm Tinh bận đến mức không thời gian nghỉ xả hơi, nhưng trong lòng cô vẫn nhớ đến chuyện của mẹ Lâm Lâm, lòng nóng như lửa đốt, thi thoảng lại nghển cổ liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
A Trân còn tưởng cô đang hẹn hò mới che miệng cười trộm, nhân lúc thực khách không để ý, cô ta nhỏ giọng trêu đùa: "Chị chủ này, có phải cô với giám sát Lương đang hẹn hò không?”
Tô Niệm Tinh thuận miệng đáp: 'Không có.
A Trân chẳng thèm tin: "Anh ấy đặc biệt lái xe qua đây đón cô lại còn đưa cô về tân quán. Anh ấy là cảnh sát, công việc rất bận rộn, nếu không theo đuổi cô thì sao anh ấy lại tận tâm đến như vậy chứ."
Tô Niệm Tinh bị logic của cô ta đánh bại rồi: "Sở dĩ anh ấy tận tâm như vậy cũng là vì công việc đó.'
A Trân sững sờ: "Cô lại dính líu gì đến mấy vụ án đó hả? Có phải lại có người sắp bị giết nữa không?”
Tô Niệm Tinh rất muốn nói không phải nhưng nghĩ đến mẹ của Lâm Lâm bị giam cầm trong hầm đất suốt mười năm kia là cô lại cố gắng nuốt xuống, thở dài một tiếng: "Tôi có xem bói hay không, cô còn không biết sao? Ba quẻ hôm nay toàn bói về nhân duyên, cô quên rồi à?”
A Trân vỗ đầu một cái, coi trí nhớ của cô ta kìa.
Nhưng rõ ràng cô ta là một người không dễ gì chịu từ bỏ, vẫn kiên trì truy hỏi tiếp: "Vậy là công việc gì thế?" Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Vụ án vẫn đang nằm trong giai đoạn bảo mật, cô không cần phải biết, cô trông đằng trước đi, tôi ra đằng sau làm việc."
Vì thế, quán ăn lại có thêm một người vò đầu bứt tai.
Rốt cuộc là chuyện gì mà lại thần bí như vậy?
Tô Niệm Tinh vốn còn tưởng có thế nào thì tối hôm nay mình cũng sẽ biết được kết quả, nhưng trên thực tế, vụ án này còn phức tạp hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Thẳng cho đến ngày hôm sau cô mới biết được kết quả.
"Ế? Lâm Lâm làm sao thế nhỉ? Sao hôm nay không tới đưa rau? Đã gần mười giờ rồi, bây giờ mà không đi mua rau nữa là không kịp làm cơm trưa mất?" A Trân nhìn đồng hồ với vẻ trông chờ mòn mỏi.
Tô Niệm Tinh đoán hôm nay Lâm Lâm sẽ không tới, vì thế kêu bà A Hương và A Trân đi mua rau luôn lúc ấy.
A Trân đếm tiền rồi cùng bà A Hương ra khỏi quán ăn.
Mua rau xong, mọi người lại cùng nhau giúp nhặt rau, mấy công việc này vốn là của Lâm Lâm nhưng cô ấy không có ở đây, những người khác đều phải giúp một tay.
Bà A Hương thì thâm: "Sao hôm nay Lâm Lâm không đi làm nhỉ? Không phải con bé rất thiếu tiền hay sao?"
Tô Niệm Tinh giải thích rằng hôm nay Lâm Lâm có việc bận.
"Chuyện gì thế?" Bà A Hương không tài nào nghĩ ra được còn có chuyện gì quan trọng hơn cả công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận