Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 786: Không Sao, Không Đau

Chương 786: Không Sao, Không ĐauChương 786: Không Sao, Không Đau
Tô Niệm Tinh co rút khóe miệng, lại nhìn vị trí bị thương trên cánh tay anh với vẻ lo lắng: "Có đau không?"
"Không sao, không đau.' Giám sát Lương bưng thức ăn đặt lên bàn: “Đã đóng vảy rồi, không bao lâu nữa là có thể quay về làm việc."
Anh kêu cô đi tắm, tắm xong là có thể ra ăn ngay.
Tô Niệm Tinh tắm xong đi ra ngoài, chỉ thấy trên bàn đã bày sẵn hai phần ăn, có cháo rau và bánh trứng gà vừa mới nướng chín.
"Vốn anh tính làm món thịt sợi xào nước tương phiên bản đã cải thiện cho em, nhưng không tìm được cái cán bột cho nên phải đổi thành bánh trứng gà. Em nếm thử xem vị thế nào đi?" Giám sát Lương đưa một cái đĩa đến trước mặt cô.
Anh đã cắt bánh trứng gà thành những miếng nhỏ, chỉ cần gắp lên là có thể ăn ngay. Tô Niệm Tinh cắn thử một miếng rồi nhai, trứng gà vừa non vừa trơn mịn, cộng mùi thơm của hành hoa và được chiên qua dầu khiến cảm giác thèm ăn của người ta tăng vọt lên.
Hai mắt cô sáng ngời như sao, lập tức dựng ngón cái với anh: "Ngon tuyệt!"
Trong bụng có thức ăn rồi nên không vội, lúc này, Tô Niệm Tinh mới có thời gian rảnh để hỏi chuyện anh: "Em không mua chày cán bột đâu vì em không biết làm mì sợi."
Giám sát Lương cong khóe miệng cười: "Không sao, ngày mai anh sẽ qua chợ mua một cái, không phải em thích ăn mì tương đen hay sao? Mì cán bằng chày sẽ dai hơn đấy." Tô Niệm Tinh cũng nở nụ cười theo rồi lại gắp một miếng thức ăn nhỏ nữa: "Ừm! Bữa sáng hôm nay đúng là ngon hơn lần trước rồi đó, có khả năng là do không phải đun nóng lại chăng."
Giám sát Lương kêu cô ăn nhiều một chút: "Bây giờ em đang thiếu sắt, ăn nhiều gan heo với rau cần một chút đi."
Món ăn anh làm quả thật rất ngon miệng, cho dù Tô Niệm Tinh không thích ăn gan heo cho lắm cũng có thể ăn thêm vài miếng. Tiêu chuẩn của bữa ăn này có thể đọ được với đầu bếp ở nhà hàng năm sao rồi đấy.
Tô Niệm Tinh khen ngợi anh: "Sau này anh nghỉ hưu rồi có thể mở một nhà hàng, chỉ dựa vào khả năng nấu nướng của anh kiểu gì nhà hàng đó cũng nổi như cồn cho mà xem."
Giám sát Lương rất hưởng thụ lời khen ngợi của cô, nhưng anh vẫn nói: "Biến sở thích thành nghề nghiệp có khả năng sẽ bị biến chất. Mỗi ngày không còn nghĩ nên nấu món ăn thế nào mới ngon miệng mà chỉ toàn nghĩ phải làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn."
Tô Niệm Tinh gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Anh qua đây sớm như vậy, em gái anh phải làm sao?"
"Con nhỏ đó chỉ mong sao anh qua đây tìm em thôi, như vậy nó mới có thể xuống tầng mua đồ ăn." Giám sát Lương rất khó tưởng tượng ra được một đứa em gái không có một chút thiên phú nấu ăn gì sao lại cam tâm tình nguyện làm bà nội trợ trong gia đình chứ.
"Hôm qua con bé nói sẽ làm tiệc tẩy trần cho anh nên nấu mấy món khao anh, nhưng không ngờ suýt chút nữa nó làm nổ tung cái bếp luôn, anh thật sự...
Nghĩ đến sự quẫn bách ngày hôm qua của Lương Nhã Tĩnh mà anh lại có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Tô Niệm Tinh hơi trừng to mắt: "Nổ tung cái bếp luôn á? Sao lại như vậy?"
"Con bé dùng nồi áp suất để hầm canh gà cho anh, nhưng sau khi mở nồi, nó không đợi cho toàn bộ khí thoát ra ngoài mà đã mở vung áp suất lên, khí nóng đồng thời phun ra, áp lực quá cao đã húc bay nắp nồi, nguyên một nồi canh gà nổ hơn một nửa luôn."
"Nguy hiểm quá!" Tô Niệm Tinh nghe được mà thấy rợn người.
Giám sát Lương thở dài một tiếng: "Cũng may mà nó tránh nhanh, bằng không chắc chắn đã bị bỏng nặng rồi."
Tô Niệm Tinh cũng không nhịn được mà thấy đồng cảm với Lương Nhã Tĩnh, cô ấy vẫn luôn thuộc kiểu áo tới duỗi tay, cơm tới thì há miệng, bây giờ đột nhiên phải nấu cơm, làm sao có thể chịu được chứ.
Ăn bữa sáng xong, Tô Niệm Tinh phải tới quán ăn, còn giám sát Lương cũng không vội rời đi: "Anh thu dọn đồ xong sẽ tới quán ăn tìm em sau, bây giờ toàn là người, sẽ đụng vào vai anh.”
Tô Niệm Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng, va chạm lung tung, lỡ đụng vào vai anh thì lại không tốt.
Cô xách túi đi đến quán ăn, hôm nay đúng là rất náo nhiệt thật, các hàng xóm láng giềng đang nói về một chuyện vui lớn đã xuất hiện vào ngày hôm nay.
"Chủ quán, cô có biết A Thông không?" Khẩu Thủy Toàn mới mua bánh bao xong cũng không vội rời đi ngay.
Tô Niệm Tinh nghĩ rất lâu mới nhớ ra được người: "Không phải chính là nhân viên ở tiệm vàng các anh hay sao? Hôm nay sao anh ta không tới ăn cơm vậy?” Khẩu Thủy Toàn nói với ý ám chỉ: "Anh ta ấy hả, sau này sẽ không tới nữa đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận