Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 799: Tại Sao Ngày Xưa Anh Lại Giết Người Vậy

Chương 799: Tại Sao Ngày Xưa Anh Lại Giết Người VậyChương 799: Tại Sao Ngày Xưa Anh Lại Giết Người Vậy
Tô Niệm Tinh ném lục hào kim tiền quẻ, quẻ tượng rất xấu: "Cô ta không bị quỷ ám đâu, tôi cũng không rõ cho lắm nhưng có khả năng cô ta sẽ gặp phải chuyện bất trắc đấy."
A Tình vỗ bàn: "Đó là tội phạm giết người mà lại, nào có dễ ở chung đến vậy chứ? Không được, tôi phải về khuyên cô ấy mới được."
Nói rồi cô ta nôn nóng chạy đi, Tô Niệm Tinh muốn cản cũng không cản được.
Đại Đao vẫn luôn đứng bên cạnh cô như một khúc gỗ cuối cùng cũng mở miệng nói: "Cô không khuyên cô ta sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Tôi thấy tướng mặt của cô ấy không có vấn đề gì cả, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện đâu, còn nữa, tôi có ngăn được sao?"
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Đại Đao: "Tại sao ngày xưa anh lại giết người vậy? Mà anh đã giết ai? Không phải là chồng trước của vợ anh đấy chứ?"
Cô vẫn luôn muốn hỏi anh ta chuyện này, nhưng mà mãi vẫn không tìm được cơ hội mở lời.
Đại Đao chần chừ một lúc rất lâu mới đáp: "Lúc tôi quen Lâm Thúy Thúy thì tôi vẫn còn là một tay giang hồ, giúp người thu phí bảo kê.
Lâm Thúy Thúy thường xuyên bày hàng trên phố, người giống như tôi không có người phụ nữ nào thích cả, nhưng Lâm Thúy Thúy không hề sợ tôi, lần nào cũng mang đồ ăn tới cho tôi ăn, cho nên tôi rất ít khi thu phí bảo kê của cô ấy.
Có một ngày, cô ấy bị người chồng khi đó bạo lực gia đình, tôi ra tay ngăn cản lại lỡ tay đánh chết chồng cô ấy. Có một người hàng xóm bị tôi thu phí bảo kê suốt một thời gian dài nhận thấy giữa chúng tôi có tư tình, nói tôi cố tình giết người, cuối cùng thì thẩm phán phán tôi mười bảy năm tù."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Các anh cũng được tính là khổ tận cam lai."
Tiếp theo đó, Tô Niệm Tinh lại đón tiếp mấy đôi tình nhân nữa, đều là kêu cô xem quẻ hôn nhân. Mấy người trẻ tuổi này không có tiền gì cả, nên hiển nhiên không chịu bỏ ra một số tiền lớn để xem quẻ gấp mà toàn chọn xem quẻ chậm.
Sau khi Tô Niệm Tinh bói xong, có cát có hung, cô nói lại đúng nội dung quẻ tượng. Nhưng rất dễ nhận thấy, nam nữ đã quá chìm đắm vào trong vòng xoáy của ái tình không hề để bụng đé nội dung quẻ tượng của cô.
Sau khi chửi mấy câu xui xẻo xong, họ lại nắm tay nhau vui vẻ rời đi.
Tô Niệm Tinh cạn lời, tốn tiền xem bói chỉ vì muốn cô khen bọn họ một câu "một đôi trời sinh" sao?
Sáng ngày hôm sau, giám sát Lương không có thời gian đến nấu bữa sáng cho cô bởi vì anh đi cả đêm không về, chạy đến tận khu người nghèo ở Thâm Thủy Phụ để đuổi bắt hung thủ, thẳng cho đến tận trưa mới bắt được người vê.
Các hàng xóm láng giềng ngay lập tức nhận được thông tin, bọn họ ồn như cái chợ vỡ: "Tại sao chàng trai bốn mắt lại là hung thủ được?”
"Nghe nói Thông phát tài trúng độc mà chết chứ không phải tại chị Thông lỡ tay đánh chết, cho nên cô ta không bị tình nghi nữa!"
"Chàng trai bốn mắt chắc chắn đố ky với Thông phát tài đã giành mất cơ hội phát tài của anh ta đó mà...
Buổi trưa, Tô Niệm Tinh đến đồn cảnh sát giao đồ ăn, đám người giám sát Lương vẫn còn đang ở trong phòng thẩm vấn thẩm tra tội phạm.
Quan Thục Huệ đi qua ký nhận đơn rồi nói với cô: "Sir Lương vẫn đang bận việc, hôm nay chắc là không có cách nào dùng bữa với cô được rồi."
"Thật sự là anh chàng bốn mắt làm sao?" Tô Niệm Tinh chớp đôi mắt hóng hớt.
Quan Thục Huệ liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai khác với gật đầu với cô: "Có hiềm nghi lớn lắm, bây giờ vẫn đang ở bên trong thẩm vấn."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng.
Quan Thục Huệ đi làm thủ tục phóng thích cho chị Thông.
Tô Niệm Tinh thấy chị Thông gây đi một vòng, tỉnh thần tiêu tụy cũng không nhịn được mà đi lên khuyên chị ta nghĩ thoáng một chút.
Nước mắt của chị Thông chảy xuống không ngừng, chị ta nức nở hỏi Quan Thục Huệ: "Rốt cuộc là ai giết vậy? Đã bắt được hung thủ chưa?”
Quan Thục Huệ đáp vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, kêu chị ta về nhà đợi tin tức: "Sau khi vụ án điều tra xong xuôi sẽ thông báo cho chị tới nhận lại thi thể."
Chị Thông gật đầu, đúng lúc này có một bà cụ dẫn theo một bé trai khoảng bảy, tám tuổi chạy qua đây.
Bá trai lao vụt vào người chị Thông như một khẩu pháo nhỏ, trực tiếp húc ngã cả người chị ta.
Tô Niệm Tinh đứng ở bên cạnh theo bản năng giơ tay đỡ được người. Nhưng vì thể trọng của đối phương quá nặng, trên tay cô lại đang đeo găng tay bằng ren, đối phương vừa túm lấy một cái nhưng chỉ túm được găng tay của cô rồi kéo trượt một cái ra ngoài.
"Ôi! Thằng bé này, sau cháu lại chạy nhanh như vậy!" Bà cụ thấy con gái bị húc ngã mà sợ hết hồn, nếu như gáy đập xuống đất vậy nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề lớn mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận